300 TRUYỆN HAY

TẬP 3 (100-149)


 

100. MỘT NGƯỜI CHỒNG XUYÊN TẠC Ư ĐỊNH CỦA THƯỢNG ĐẾ

101. KHAO KHÁT CHÚA SẼ T̀M THẤY NGÀI

102. BẢN NĂNG LOÀI CHIM CHỨNG MINH CÓ THƯỢNG ĐẾ

103. VỊ NỂ

104. TƯƠNG TƯ GÂY BỆNH

105.TỨC GIẬN TĂNG HUYẾT ÁP

106. LẮNG NGHE VÀ CỨU GIÚP

107. THÀNH THẬT VỚI CHÍNH M̀NH

108. NỤ CƯỜI TẠO HY VỌNG

109. KHÔNG THỂ NH̀N ĐẤNG BAN ÁNH SÁNG

110. NGƯỜI KHÔNG BAO GIỜ THỎA MĂN

111. GƯƠNG XẢ THÂN

112. GIẢNG VỀ THẬP TỰ GIÁ NGƯỜI HƯ MẤT CHO LÀ ĐIÊN DẠI

113. TINH THẦN HY SINH HẦU VIỆC CHÚA

114. HẠNH PHÚC KHÔNG TÙY THUỘC GIÀU HAY NGHÈO

115. TIẾNG CỦA LƯƠNG TÂM

116. NGƯỜI TỐT THƯỜNG PHẢI ĐAU KHỔ HƠN NGƯỜI XẤU

117. TÁNH HAY THAN VĂN

118. KHÔNG ĐỌC KINH THÁNH V̀ MẤT ĐÔI KÍNH

119. SAI MỘT LY ĐI NGÀN DẶM

120. CÁCH GIỮ L̉NG KHIÊM NHƯỜNG

121. VÀI GIÂY ĐỒNG HỒ CỦA THIÊN ĐÀNG BẰNG HẰNG THẾ KỶ

122. BẮT TAY

123. LÀM SAO ĐƯỢC PHƯỚC BỀN LÂU

124.TẠI SAO GIẢNG THẬP TỰ GIÁ MĂI?

125. NHỜ CÁCH ĂN NÓI MÀ BỊẾT LÀ TÍN ĐỒ ĐẤNG CHRIST

126. NẾP SỐNG HẰNG NGÀY GIỐNG CHÚA

127. BẢN NĂNG ĐỊNH HƯỚNG

128. L̉NG NHÂN TỪ CẢM HÓA

129. Ở CƠI ĐỜI BÊN KIA

130. MA QUỈ RƯỢT ĐUỔI NGƯƠI CÓ ĐỨC

131. TƯƠNG ĐỐI

132. CHẲNG CỎ ĐIỀU G̀ KHÓ ĐỐI VỚI CHÚA

133. NGUY HIỂM CỦA RƯỢU

134. THƯƠNG PHẠT CÔNG MINH

135. SỬ DỤNG TIỀN BẠC

136. KHÔNG TIN CÓ ĐỜI SAU

137. BỊ RỦA SẢ V́ KHÔNG LÀM G̀ CHO CHÚA

138. HẠNH PHÚC CỦA CON NGƯỜI

139. L̉NG CHA

140. TỘI Ở TRONG L̉NG

141. PHƯỚC LIÊN TỤC

142. DI TRUYỀN

143.  TRUYỀN KHẨU VỀ CHỦ QUÁN

144. TIẾP NHẬN LỜI MỜI

145. HÔN NHÂN

146. NGƯỜI THẢ BOM NGUYÊN TỬ TRỞ THÀNH NHÀ TRUYỀN GIÁO

147. THÂN THỂ LÀ ĐỀN THỜ BIỆT RIÊNG CHO THÁNH LINH NGỰ

148. HĂY LÀM ĐIỀU THIỆN CHO MỌI NGƯỜI

149. PHẠM HÚY

 

 

 

 

100. MỘT NGƯỜI CHỒNG XUYÊN TẠC Ư ĐỊNH CỦA THƯỢNG ĐẾ

Mary, một phụ nữ Canada đến thăm Mỹ quốc. Bà nhận thấy Seilla, người vợ, đặc bịệt là cứ yên lặng trong gia đ́nh. Một chập sau, bà lấy làm lạ, nhận thấy Seilla chỉ lên tiếng khi Joe, chồng nàng cho phép bằng cách chàng nói hoặc chàng ra dấu, hay bằng cái gật đầu. Mary hỏi:

- Có ǵ xảy ra ?

Joe đáp:

-  Chúng tôi đă phát hiện ra cương vị thủ lănh có nghĩa ǵ đó là cách vợ tôi chứng tỏ nàng là một người vợ thuận phục chồng trong mọi sự. Vậy tôi nhất định phải ra dấu khi nào nàng có thể nói. Vợ tôi cũng giảm bớt công việc của cô ta làm tại nhà thờ hầu cô có thể chứng tỏ cô là một phụ nữ và người vợ thật.

Joe c̣n thêm:

-  Chúng tôi muốn sống theo đúng ư nghĩa của Phúc âm.

Đó quả là một sự xuyên tạc ư định của Thượng Đế. Một số người chồng đă nắm lấy quyền uy và trở nên độc tài chuyên chế. Họ đă sử dụng quyền hành sai lạc, thay v́ người chồng lấy Chúa Cứu Thê làm trung tâm và thực thi trách nhiệm Chúa giao như là người quản gia trung tín, họ trở thành những  người độc tài, vị kỷ, phá đổ quyền hành và dùng quyền đó thực hiện những mục đích ích kỷ. (HM).

101. KHAO KHÁT CHÚA SẼ T̀M THẤY NGÀI

Một môn đệ nọ đến trước mặt sư phụ ḿnh và cung kính xin hăy chỉ cho bịết cách t́m thấy Chúa. Vốn là một học giả uyên thâm, ông thầy chỉ mỉm cười mà không nói ǵ cả. Một hôm, nhân lúc trời nóng bức, thầy tṛ liền rủ nhau ra tắm sông. Môn đệ nhảy xuống sông, vùng vẫy, bơi lội thoải mái giữa gịng nước trong. Ngắm nh́n đệ tử một lát, rối sư phụ cũng nhảy xuống, bơi đến cạnh người môn đệ. Bất chợt ông nắm tóc anh d́m xuống dưới nước hồi lâu. Người môn đệ hốt hoảng, vùng vẫy cho đến lúc thầy ḿnh buồng ra, anh vội trồi đầu lên thở hít mạnh. Sư phụ hỏi:

-  Lúc thầy d́m con dưới nước, con khao khát cái gi hơn hết?

Môn đệ ngạc nhiên, trả lời:

- Lúc đó, con chỉ khao khát khí trời mà thôi.

Sư phụ lại hỏi:

- Vậy th́ con có khao khát Chúa như vậy không? Nếu con khao khát Chúa nồng nhiệt như thế, th́ con sẽ t́m thấy Ngài. Nhưng nếu con không mong mỏi Chúa tha thiết như vậy, th́ dù con có miệt mài suốt cuộc đời trên sách vở, th́ cũng chẳng ích ǵ. Con không thể nào t́m thấy Chúa nếu con không khao khát Chúa như khao khát khí trời để sống. (MV).

102. BẢN NĂNG LOÀI CHIM CHỨNG MINH CÓ THƯỢNG ĐẾ

Vào một ngày thu, chim quạ nói chuyện với chim én

chưa đầy một tuổi. Quạ nói với én:

- Như tôi thấy, em sắp sửa đi xa. Em đi đâu vậy?

Én trả lời:

-  Ở đây trời sẽ lạnh hơn, em chịu lạnh không được, nên sẽ bay đến một miền ấm áp hơn.

Chim quạ chế nhạo:

- Nhưng em mới sinh ra vài tháng thôi, sao em bịết có một miền ấm áp hơn để em không bị chết lạnh?

Én trả lời:

- Đấng đặt trong tâm em cái mong ước t́m về xứ ấm không gạt em đâu. Em tin Đấng đó, nên em sẽ bay đi.

Linh hồn của con người có đức tin cũng tương tự như vậy. Chúng ta khao khát một người Cha, một mạch nước, nốt t́nh yêu, một ánh sáng. Cũng tương tự như nhữngnhu cầu căn bản của con người, những nhu cầu của linh hồn có thể được thỏa măn. Con người có thể t́m thấy Thượng Đế và nhận thức ra Ngài.(RW).

103. VỊ NỂ

Sau khi giữ chức tư lệnh lực lượng chiếm đóng đảo Grenade vào tháng 10-  1983, phó đô đốc Joseph Metcalf đă trở về Hoa kỳ và mang theo trong phi cơ 24 khẩu súng AK 47. Số súng này đă bị nhân viên thương chánh giữ lại, v́ theo luật không ai được đem các loại vũ khí tự động về nước để làm kỷ niệm, trong các loại vũ khí cấm có súng AK 47. Dù vậy, phó đô đốc Metcalf không hề bị bộ hải quân áp dụng bịện pháp kỷ luật nào cả, trong khi một số sĩ quan cấp úy và bịnh sĩ thuộc bịnh chủng bộ và thủy quân lục chiến đă bị bắt, bị án tù và bị giải ngũ, v́ phạm cùng một thứ tội.

Để tự bào chữa, phó đô đốc Metcalf có nói rằng, ông không bịết việc ông làm là bất hợp pháp, v́ vẫn tưởng luật cho phép đem các khẩu súng bắt được ngoài mặt trận về làm kỷ niệm, miễn là súng ấy không nạp đạn. Nhưng sau

khi báo chí phanh phui nội vụ ra và phê b́nh rằng luật pháp đă nể nang người có chức tước lớn, và chỉ h́nh phạt những người thấp cổ bé họng, bộ quốc pḥng Hoa kỳ vào ngày 8-  2-  1985 đă ra lệnh cho mở cuộc điều tra.

Chuyện này có hai điểm quan trọng có thể đem áp dụng vào lănh vực tâm linh. Điểm thứ nhứt là không một ai có thể viện dẫn lư do không bịết luật pháp để chạy tội trước ṭa án của Thượng Đế. Điểm thư hai là mặc dù ở trần gian luật pháp có thể bị bóp méo v́ chức tước, thế lực, Thượng Đế lúc nào cũng là vị Thẩm Phán Chí Công của vũ trụ và không ai có thể qua mặt Ngài được. (ĐTPAâ).

104. TƯƠNG TƯ GÂY BỆNH

Một anh nông dân kia, khoảng 20 tuổi, đến pḥng mạch bác sĩ xin khám bệnh:

-  Thưa bác sĩ, lúc trước tôi làm việc quần quật từ sáng sớm đến chiều tối không bịết mệt là ǵ. Nhưng khoảng chừng một tháng nay, tôi mệt mỏi lạ lùng. Tôi lái máy cày, cày chưa được nửa thửa ruộng là phải dừng lại, t́m gốc cây nằm nghỉ.

Bác sĩ nh́n bệnh nhân. Anh ta thuộc hạng người vạm vỡ bắp thịt nở nang, tưởng như không bịết bệnh là ǵ. Bác sĩ thoạt tiên tưởng đến bệnh ung thư máu, hoặc một chứng xuất huyết nội tạng, hoặc bệnh lao. Tuy nhiên, sau khi khám tổng quát, chụp quang tuyến, thừ nghiệm máu, phân và nước tiểu, bác sĩ không t́m thấy dấu vết bất b́nh thường ở bộ phận nào cả.

Bác sĩ điều tra thanh niên kỹ hơn và bịết được rằng, trong những lúc gần đây, vị hôn thê xinh đẹp của anh thường hay nhận lời đi chơi với một thanh niên khác. Bác sĩ đă t́m ra được bệnh của anh nông dân vạm vỡ này: Sự lo sợ mất người yêu đă khiến anh mất ăn, mất ngủ và mất sức Anh "ốm tương tư ".

Những vị bác sĩ chuyên về tâm thần bệnh học đều đồng ư rằng những cảm xúc như lo, rầu, ghen, tức, sợ, hận, thù v.v... dễ gây ra bệnh tật. Anh nông dân vạm vỡ này cũng chỉ v́ lo sợ mất người yêu mà sanh bệnh. (HM).

105.TỨC GIẬN TĂNG HUYẾT ÁP

Một bà cụ kia khoảng 80 tuổi, thường xuyên đến pḥng mạch bác sĩ đo áp huyết. Áp huyết bà b́nh thường khoảng 13, nhưng ngày hôm đó, áp huyết bà nhảy vọt lên 23. Bác sĩ giật ḿnh. Tuy nhiên, ông b́nh tĩnh nói:

- Áp huyết bà hôm nay hơi cao đấy!

Bà mỉm cười:

- Tôi bịết tại sao rồi. Tôi vừa tranh căi với một bệnh nhân khác trong pḥng chờ đợi.

Bà cụ rất thông minh. Bà đă chẩn bệnh đúng. Những lời tranh căi dễ gây ra chứng áp huyết cao và cũng dễ làm cho áp huyết tăng cao hơn. Bà cụ có thể đứt mạch màu nào trong giây phút chỉ v́ bà muốn "Ăn thua đủ" với một người có lời nói khiêu khích. (HM).

106. LẮNG NGHE VÀ CỨU GIÚP

Tại Luân Đôn, có nhà thờ Saint Paul với lối kiến trúc đặc bịệt làm tiếng nói vang dội mang âm thanh đi rất xa. Nếu áp tai vào tường, người ta có thể nghe một người nói từ phía bên kia mái ṿm tṛn, dầu chỉ là giọng nói th́ thầm tâm sự.

Một đôi thanh niên đă mượn nơi nhà thờ này hẹn ḥ. Chàng thanh niên là người thợ đóng giày than thở:

-  Anh chưa thể tiến hành hôn lễ v́ đang thất nghiệp, không có tiên để da và  các vật liệu làm giày, th́ đào đâu ra tiền đề làm lễ cưới?

Nghe tin chẳng lành ấy, cô thiếu nữ chỉ bịết sụt sùi khóc oà và cầu nguyện:

-  Lạy chúa, xin giúp chúng con có tiền để làm lễ thành hôn!

Tinh cờ, một người đi ngang qua hành lang phía bên kia nghe được câu chuyện và lời cầu nguyện của họ. Ông ta quyết định giúp cho đôi thanh niên này. V́ thế khi họ thất thểu ra vẻ, ông khách cũng âm thầm theo sau để dọ cho bịết nhà chồng thanh niên rồi lập tức cho người mang

tặng anh ấy một số da và vật liệu làm giày. Người thanh niên nhờ đó bắt tay vào việc và phát đạt, rồi cử hành nôn lễ. Măi mấy năm sau, hai vợ chồng mới bịết ân nhân của ḿnh là William Glastone, thủ tướng Anh quốc lúc bấy giờ.

Lời Chúa phán:"bâư  giờ những kẻ kính sợ Đức Giê Hô Va nói cùng nhau, th́ Đức Giê Hô Va để ư mà nghe và một sách để ghi nhớ được chép trước mặt Ngài cho những kẻ kính sợ Đức Giê Hô Va và tưởng đến danh Ngài

107. THÀNH THẬT VỚI CHÍNH M̀NH

Vào năm 1970, nhà văn Theodore White đến thăm ông Chu Ân Lai, lúc đó đang làm thủ tướng Trung quốc, và được mời dự tiệc với một số quan khách khác. Sau khi ăn các món khai vị nhà bếp cho bưng lên một con heo quay.Ông White ngẩn người khi thấy con heo quay, v́ ông là người Do thái. Trong chuyến viếng thăm Trung Hoa lục địa, ông đă phải ăn nhiều món không thuần túy Do thái, nhưng chưa bao giờ ông dám nếm thịt heo, là món ăn tối kỵ của người Do thái chính cống.

Khi thấy thủ tướng Chu Ân Lai đưa tay chỉ con heo rồi mời vị khách quư gắp trước, ông White lấy hết can đảm, dùng tiếng Trung Hoa giải thích rằng ông là người Do thái, và người Do thái không được phép ăn thịt heo. Cả bàn tiệc đều yên lặng và mọi người đều ngượng nghịu lúng túng. Nhưng thủ tướng Chu Ân Lai vẫn giữ được thái độ thản nhiên và nói rằng:

- Xin mời quư vị cứ dùng. Đây là nước Trung Hoa, và ở Trung Hoa món này là vịt quay chớ không phải heo quay.

Nhà văn Theodore White bật cười to tiếng. Cả chủ lẫn khách đêu phá lên cười rồi mọi người, kể cả ông White lấy đũa gắp thịt heo quay, ăn cách ngon lành.

Nghe câu chuyện này, có người khen Chu Ân Lai là người lanh trí, và Theodore White là người thức thời bịết tùy cơ ứng bịến. Nhưng nếu suy nghĩ một chút, ai cũng thấy cái lanh trí cuả Chu Ân Lai đă tạo ra một lư luật sai, gọi là nguỵ bịện, c̣n ông White, hoặc vị nể hay v́ không có lập trường dứt khoát nên đă bị lời ngụy bịện của Chu Aân Lai thuyết phục. Dù làm thủ tướng, Chu ân Lai không có quyền bịến đổi con heo thành con vịt và Theodore White cùng mọi người trong bàn tiệc cố' sức tưởng tượng con heo nằm đó là con vịt, th́ con heo vẫn cứ là heo, không bịến thành con vịt được. Nhiều người phạm tội rồi cứ tưởng tượng cho đó không phải  là tội. Thánh Kinh phán: "Chớ hề dối mnh, Đức Chúa Trời  không chịu khinh dễ đâu, v́ ai gieo giống chi lại gặt giống ấy".(Gal 6:7). (ĐTPAâ).

108. NỤ CƯỜI TẠO HY VỌNG

Trong một trại cùi nọ, các nam bệnh nhân bị bỏ rơi trong quên lăng, trong sự chết của con tim. Duy nhất chỉ c̣n một người bịết mỉm cười, bịết cám ơn. Vị nữ tu chăm sóc trại cùi để tâm t́m hiểu nguyên do của sự lạ này. Bà khám phá ra rằng mỗi ngày có một phụ nữ thập tḥ ở ngoài hàng rào và nh́n vào với một nụ cười tŕu mến yêu thương.

Người đàn ông mỗi ngày đều ra đứng gần đó để chờ nụ cười này, nụ cười ban sức mạnh, nụ cười tạo hy vọng. Ông ta mỉm cười đáp trả rồi người đàn bà bịến mất đi.

Người đàn ông trở lại với cuộc sống thường nhật và lại chờ cho đến ngày hôm sau. Khi nữ tu đến gần, người đàn ông nói với bà:

- Vợ tôi đấy!

Và sau một lúc yên lặng, ông ta nói tiếp:

- Trước khi vào đây, nàng đă cố sức chạy chữa cho tôi, dĩ nhiên là một cách lén lút. Một thầy lang đă cho một loại dầu và mỗi ngày nàng thoa loại dầu nầy lên mặt tôi. Nàng chừa lại một chỗ nhỏ để đặt vào đó một nụ hôn. Nhưng tất cả đều vô dụng, người ta đă bắt tôi vào đây. Nhưng nàng vẫn theo tôi, và mỗi ngày nhờ nh́n thấy nàng mà tôi bịết ḿnh c̣n sống và tôi thích sống cũng chỉ v́ nàng mà thôi. (MV).

109. KHÔNG THỂ NH̀N ĐẤNG BAN ÁNH SÁNG

Trong sách Talmud có ghi một câu chuyện sau đây: Một vị vương xin một Rabbị:

- Xin chỉ cho tôi Thượng Đế!

Vị Rabbị trả lời:

- Vua sẽ thấy Thượng Đế tận mất, nhưng với điều kiện trước nhất vua phải nh́n thẳng vào mặt trời năm phút.

Vị vương thử nh́n thẳng vào mặt trời, nhưng phải quay mặt đi chỗ khác ngay.

Lúc đó Rabbị nói:

- Vua không thể nh́n mặt trời năm phút, vậy sao vua có thế nh́n Đấng ban ánh sáng cho tất cả các tinh tú? (RW).

110. NGƯỜI KHÔNG BAO GIỜ THỎA MĂN

Ngày xưa có một người thợ đá, một ngày làm việc đục đá núi để làm bịa, dưới ánh nắng gay gắt trên sườn núi, cất tiếng than: .

- Chao ôi, làm việc đă cực khổ, lại c̣n khổ thêm v́ ánh mặt trời. Ước ǵ ḿnh được làm mặt trời, ngồi chễm chệ trên kia ai cũng phải sợ.

Lạ thay, vừa mới ước đă được, thợ đá thành ra mặt trời. Anh này sung sướng quá, bắn tia nắng xuống đất, nhưng một chập sau thấy tia nắng bị mây cản lại.

- Làm mặt trời c̣n thua mây! Ước ǵ tôi được làm mây!

Anh ta được bịến  thành mây, sung sướng vô cùng, bay đi đây đó khắp trên đất làm mưa, nhưng một ít lâu sau bị gió đùa đi.

- Làm mây c̣n thua gió! Ước ǵ tôi được làm gió! .

Anh ta được bịến thành gió, mặc sức thổi, thổi mạnh thành băo, thành cơn lốc nhưng một bữa kia gặp núi cao cản lại.

- Núi mạnh hơn gió ước ǵ tôi được thành núi!

Anh ta bịến thành núi, ngồi nghênh ngang nh́n thiên hạ dưới chân. Bỗng nghe có tiếng tọc tọc từ trong ruột ḿnh đưa ra: Là tiếng đục và tiếng búa của một anh thợ đá. (ĐT).

111. GƯƠNG XẢ THÂN

Tự đem cơ thể ḿnh ra để thí nghiệm một loại thuốc chủng mới, nhất là loại thuốc chủng này có siêu vi Sida(Aids), là một hành động hết sử can đảm, đáng cho mọi người khâm phục. Đó là lời ca ngợi của nhiều nhà khoa học chuyên khảo cứu về chứng bệnh Sida, khi được bịết bác sĩ Daniel Zagury, thuộc viện đại học Pierre & Marie Curie ở Paris, đă đem thuốc chủng Sida chích vào cơ thể ông ta. Bác si Zagury đă làm việc thí nghiệm táo bạo này đă được báo chí loan báo vào trung tuần tháng 3-  1987. Tuy chưa được kết quả đầy đủ, cuộc thí nghiệm của bác sĩ Zagury cho thấy rằng, mặc dù loại thuốc chủng mới này không thể ngăn chặn chứng Sida, tức là chứng làm tiêu diệt hệ thống chống bệnh tật trong cơ thể con người, nhưng ít ra thuốc chủng có được hai kết quả khả quan:

- Thuốc chủng có khả năng gây phản ứng trong cơ thể làm cho cơ thể tạo ra kháng tố chống vài loại siêu vi Sida khác nhau.

-  Thuốc này có thể gọi là an toàn.

Hành động hy sinh của bác sĩ Zagury nhắc nhở chúng ta nhớ đến hành động của Chúa Cứu Thế, theo lời Thánh kinh chép rằng:"Vả, họa mới có chịu chết v́ người nghĩa, dễ thương cũng có kẻ bằng ḷng chết v́ người lành, nhưng Đức Chúa Trời tỏ ḷng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta c̣n là người có tội, th́ Đấng Christ v́ chúng ta chịu chết" (Rô 5:7,8).

112. GIẢNG VỀ THẬP TỰ GIÁ NGƯỜI HƯ MẤT CHO LÀ ĐIÊN DẠI

Một tín đồ Đấng Christ nọ bị người trong làng gọi là "anh tín đồ Tin Lành khùng" v́ anh lúc nào cũng để th́ giờ hầu việc Chúa và làm chứng Tin Lành cho đồng bào trước những việc làm khác cho sự sống của riêng ḿnh. Để trả lời trước sự nhạo cười cho ông là tín đồ khùng, ông kể cho họ nghe câu chuyện như sau:

- Ngày nọ đang khi tôi đi bộ xuyên qua một cánh rừng, bất ngờ tôi thấy một số người đang đào một lỗ lớn trong rừng để chuẩn bị chôn sống ba người đàn ông khác đang bị trói nằm gần đó. Tôi vội vă t́m cách giải cứu ba người đàn ông kia bằng cách chạy thật gấp về làng cách đó hơn một cây số. Vừa chạy tôi vừa la cầu cứu với dân làng. Và tôi la thật lớn và mọi người đều nghe. Dân làng nhanh chân đáp ứng theo sự kêu cứu của tôi, không một người nào cho tôi là "người đàn ông khùng" cả.

Rồi ông tiếp:

-  Nhưng khi tôi thấy được sự hủy diệt lớn sắp đổ xuống trên đầu những tội nhân, họ sắp bị chôn trong khổi chết chóc và đau khổ vĩ đại, tôi kêu gào lớn tiếng lên, cảnh tỉnh họ để họ thấy sự nguy hiểm khủng khiếp đó mà đào thoát th́ lại cho tôi là người "mất trí". Có lẽ tôi là người như vậy thật, nhưng hết thảy con cái thật của Đức Chúa Trời đều có ḷng nung đến bằng sự khao khát hầu việc Chúa và cứu đồng bào ḿnh.

*Lời Chúa chép"'Bởi v́ lời giảng về thập tự giá, th́ những người hư mất cho là điên dại, song về phần chúng ta, là kẻ được cứu chuộc. th́ cho là quyền phép của Đức Chúa Trời" (I Cô 1:18). Chúng ta làm với ḷng sốt sắng vui mừng, v́ bịết rằng "công khó của chúng ta trong Chúa không phải là vô ích " (I Cô 15: 58). Chúa sẽ ban phần thưởng lại cho chúng ta. Đó là lư do tín đồ Đấng Christ lúc nào cũng đặt sự hầu việc Chúa trên trước mọi sự. (NHT).

113. TINH THẦN HY SINH HẦU VIỆC CHÚA

Một thiếu nữ tại Melbourne ở Úc trẻ đẹp. Ngày nọ Chúa kêu gọi cô làm giáo sĩ cho người cùi tại lndonesia. Cô đáp ứng và Hội truyền giáo sai cô đến làng cùi tại đó. Trước khi lên đường, nhiều người hỏi cô:

-  Nếu cô bị nhiễm bệnh cùi tại đó, và nhan sắc của cô thành xấu xí, th́ cô nghĩ sao?

Cô trả lời: '

- Tôi sẵn sàng hy sinh cho những người cùi ngay cả phải nhận cái chết cho ḿnh!

Cô phục vụ cho người cùi trên 10 năm. Ngày về nước, cô mắc bệnh cùi. Cô được chữa khỏi bệnh, nhưng nhan sắc cô bị ảnh hưởng bởi bệnh đó nên rất xấu xí. Cô cũng phải dùng thuốc liên tục, và khi thời tiết thay đổi, cô vẫn bị đau đớn thân thể v́ ảnh hưởng của bệnh cùi. Nhiều người hỏi:

- Cô có ân hận v́ đă làm giáo sĩ cho người cùi để có kết quả như thế không?

Cô đáp:

- Dù tôi phải trả bằng mạng sống, và nếu hội thánh cần, tôi vẫn không từ chối đến phục vụ cho người cùi ở bất cứ nơi nào. (NHT).

114. HẠNH PHÚC KHÔNG TÙY THUỘC GIÀU HAY NGHÈO

Một người nhà giàu kia đau nặng. Người ta mách cho ông, nếu ông t́m được áo của một người hạnh phúc đem về mặc vào th́ sẽ được lành. Ông nhà giàu liền sai người đi t́m áo của một người hạnh phúc để mua với bất cứ giá nào.

Nhưng công dă tràng. Người nhà không t́m được một người hạnh phúc nào hết. Người nào cũng ganh ti hạnh phúc của người khác, tham muốn của cải người khác hay bị những dục vọng xa vời ám ảnh. Sau cùng, người ta t́m

được một chú tiều phu ở ven rừng, vừa đốn củi vừa vui vẻ hát vang. Người ta hỏi anh:

- Anh có hạnh phúc không?

Chú tiều phu trả lời:

- Hoàn toàn hạnh phúc.

Người ta liền xin anh bán cái áo của anh, giá bao nhiêu cũng được. Nhưng chú tiều phu trả lời, chú nghèo quá, không có cái áo nào hết!

Dù có thống trị toàn thế giới cũng không có hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ t́m được nơi Thượng Đế. Những thành công trong cuộc đời chỉ tạm bợ và sẽ quên đi. Hạnh phúc không tùy thuộc giàu hay nghèo, song tùy thuộcnơi Thương Đế. Lời Chúa dạy: "Nhưng trước hết hăy t́m kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công b́nh của Ngài, th́ Ngài sẽ cho thêm các ngươi một điều ấy nữa" (Ma 6:33).

115. TIẾNG CỦA LƯƠNG TÂM

Ngày 15-9-1985, một phụ nữ ở tiểu bang Nevada báo cáo với hăng bảo hiểm của cô rằng, tối hôm trước, lúc 7 giờ, cô lái chiếc xe Oldsmobịle, đời 80, đến đậu ở băi đậu xe gần nhà. Mấy tiếng đồng hồ sau, cô trở ra th́ chiếc xe của cô đă bịến đâu mất. Ít lâu sau, cảnh sát t́m thấy chiếc xe, nhưng đă bị cháy, không c̣n sử dụng được nữa.

Cô này có hai nhân chứng. Nhân chứng thứ nhứt là người bạn trai của cô ta, c̣n nhân chứng thứ hai là một cô bạn gái. Mặc dù đă nghi ngờ từ lúc đầu đây không phải là một vụ ăn cắp xe hơi, nhưng chỉ là một vụ dàn cảnh đốt xe để lănh tiền bồi thưởng, hăng bảo hiểm đă phải bồi thường 4.450 đô la cho chủ xe vào tháng 12-1985.

Nhưng vào trung tuần tháng 3-  1986, nhân chứng thứ hai, tức là cô bạn gái của người chủ chiếc xe Oldsmobịle đă khai với cơ quan công lực rằng, lời khai đầu tiên của cô hoàn toàn sai sự thật. Rồi cô đưa ra đầy đủ chi tiết cho bịết cách nào người chủ xe đă dàn cảnh làm như chiếc xe đă bị đánh cắp và đốt cháy. Nhân chứng này cũng nói thêm rằng, cô quyết định nói ra sự thật v́ cô bị một chứng nan y không thể nào thoát chết, nên không dám để lời chứng dối cứ đè nặng lương tâm.

Lương tâm là khả năng tinh thần phán đoán giá trị hành vi thiện ác, thúc đẩy con người làm điều thiện, tránh điều ác. Người ta ai cũng có lương tâm để phân bịệt tốt, xấu để cắn rứt, để cáo trách khi người ta làm điều xấu và để cho người ta một cảm giác thoải mái phấn khởi khi làm điều tốt. Lương tâm là một bằng chứng hùng hồn nhất chứng minh rằng toàn thể nhân loại có chung một nguồn gốc và nguồn gốc đó là Thượng Đế.

116. NGƯỜI TỐT THƯỜNG PHẢI ĐAU KHỔ HƠN NGƯỜI XẤU

Đệ tử của một đạo Sĩ Do thái  thưa với thầy ḿnh rằng:

-  Thưa thầy, tại sao những người lành lại phải đau khổ hơn những người xấu ?

Vị đạo sĩ trả lời:

- Hăy nghe đây, một người nhà nông có hai con ḅ, một con khỏe mạnh và một con yếu. Ông ta sẽ đặt ách kéo cày lên con nào?

- Chắc chắn là trên con khoẻ.

Vị đạo sĩ kết luận:

- Chúa là Đấng hay thương xót cũng hành động như thế. Để kéo thế giới tiến tới, Ngài đặt ách lên những người tốt. (MV).

117. TÁNH HAY THAN VĂN

Một đạo hữu có vườn trồng bắp cải. Ông mục sư đi ngang qua hỏi:

- Sao, vườn của bà thể nào?

Bà trả lời:

-  Chúa có  thương ǵ tôi đâu? Bắp cải chẳng lớn ǵ cả, bán không                   .được chỉ để cho heo ăn thôi!

Ông mục sư an ủi:

- Bà cầu nguyện với Chúa đi, chắc sang năm sẽ khá hơn !

Năm sau, ông mục sư lại hỏi thăm:

-  Sao, bắp cải năm nay có khá không?

Bà trả lời:

- Chán quá, bắp cải nào cũng lớn hết, chẳng có cái nào  nhỏ cho heo ăn! (TTNS).

118. KHÔNG ĐỌC KINH THÁNH V̀ MẤT ĐÔI KÍNH

Có một mục sư đi thăm tín đồ. Khi đến một gia đ́nh nọ, ông khuyên gia đ́nh ấy nên đọc Kinh thánh. Thiếu phụ, chủ gia đ́nh, nói với mục sư ngày nào bà cũng đọc Kinh thánh cả. Nhưng đă ba tuần qua bà không đọc được chữ nào, v́ bị mất đôi kính đeo mắt

Trước khi từ giă ra về, mục sư xin bà lấy Kinh thánh ra để đọc một đoạn. Bà này chạy t́m khắp nơi, cuối cùng một em nhỏ đă thấy cuốn Kinh thánh của bà để quên trên kệ sách. Vừa cầm đến và mở ra, mục sư thấy ngay đôi kính đeo mắt kẹp trong cuốn sách ấy. Đó là đôi kính bị mất đă ba tuần. (NS).

119. SAI MỘT LY ĐI NGÀN DẶM

Trong một cuộc diễn tập, một chiếc tàu ngầm của Liên Xô hoạt động ở bịển Barents nằm về phía Đông Bắc âu châu, đă bắn một hỏa tiễn liên lục địa, nhằm vào một mục tiêu trên bán đảo Kamchatka, thuộc Tây Bá Lợi Á. Nhưng v́ một lư do kỷ thuật nào đó, hỏa tiễn này bay lệch xuống hướng Đông Nam và rơi vào một địa điểm gần Măn Châu, bên Trung quốc, cách mục tiêu 1.500 dặm, tức là vào quăng 2.400 cây số.

Một chuyên viên quốc pḥng của Hoa kỳ khi loan tin này, có tuyên bố, đây chỉ là một trục trặc kỷ thuật có thể xảy ra cho bất cứ quốc gia nào. Tạp chí Newsweek, số ra ngày 29-  9-  1986, phê b́nh rằng: "Rất may hỏa tiển của Liên Xô không có gắn đầu đạn nguyên tử, nếu hỏa tiễn đó có đầu đạn nguyên tử và bay lạc vào lănh thổ Trung quốc th́ hậu quả của "trục trặc kỷ thuật" này có thể tai hại không lường được".

*Việt Nam có câu tục ngữ nói rằng: "Sai một ly, đi ngàn dặm". Trên lănh vực tâm linh, việc" sai một ly" đi một ngàn hay một vạn dặm là việc có thể xảy ra, nếu chúng ta coi thường những trục trặc trong linh hồn chúng ta. Một số người bịết có Thượng Đế, nhưng t́m không đúng đường. Chỉ sai một ly đă khiến họ rơi vào nơi h́nh pạt thay v́ họ được vào hưởng phước đời đời ở thiên đàng. Chúa Giêsu phán:"Ta là đường đi chân lư và sự sống. Chẳng bởi ta th́ không ai được đến cùng Cha " (Giăng 14: 6). Đến với Chúa Giêsu là chọn đúng đường, sai một ly sẽ sai đường ngay. (ĐTPAâ).

120. CÁCH GIỮ L̉NG KHIÊM NHƯỜNG

Tại nước Ba Tư xưa, có một người chăn chiên rất trung thành với quốc vương, nên được quốc vương nâng đỡ, cuối cùng làm đến tể tướng. Bạn hữu của người thấy thế sanh ḷng đố kỵ, t́m cách lật đổ người. Họ cử đại bịểu ra mắt quốc vương, tâu:

- Tâu vua, vua đă làm một việc bất công khi thăng cấp cho một kẻ chăn chiên lên làm tể tướng. Người ấy chỉ là một nông phu hèn hạ, không có công trạng ǵ, nay làm tể tướng th́ chức vị cao hơn chúng tôi, quyền thế cũng hơn chúng tôi. Vậy, xin vua vui ḷng xét lại.

Quốc vương liền đáp:

- Đó là người hết sức trung trực, mười phần trẫm có thể tín nhiệm được cả mười. Song nếu chư khanh có thể tỏ ra bất cứ một sự lầm lỗi nào đáng kể của người, th́ trẫm sẵn sàng nghe lời chư khanh mà xét lại. Vậy, chư khanh cử tự đo quan sát và báo cáo lại cho trẫm.

Sau một thời gian ḍ xét, họ khám phá ra rằng trong dinh tể tướng có một pḥng riêng, thường thường đóng kín. Mỗi tuần lễ tể tướng vào đó một lần, ở trong ấy khá lâu, rồi lại đi ra và đóng cửa pḥng lại. Họ cho rằng tể tướng đi vào trong đó để làm những việc không nên làm, hoặc cất giấu những ǵ lấy lạm của vua. V́ vậy, họ đem mọi sự tŕnh cho vua rơ. Quốc vương nói:

-  Vậy trẫm cho phép chư khanh đến gỡ cửa pḥng ấy và lục soát cho kỹ, xem người đă vào đó để làm ǵ?

Vâng lệnh nhà vua, họ bèn đến dinh tể tưởng, gỡ cửa pḥng đặc bịệt ấy ra và lục soát thật kỹ xem có sự bí mật ǵ trong đó. Nhưng họ thấy pḥng ấy chỉ là một căn pḥng trống, chẳng có ǵ khác, ngoài một đôi giày cũ và chiếc áo rách. Thấy thế, họ cho là kỳ quái, không hiểu sự thật là ǵ bèn đi thuật mọi sự cho vua nghe. Quốc vương liền triệu tể tướng đến hỏi tại sao lại để trong pḥng riêng một đôi giày cũ và chiếc áo rách như vậy, và mỗi tuần lễ tể tướng vào đó một lần để làm ǵ. Tể tướng đáp:

- Tâu vua, đôi giày cũ và chiếc áo rách ấy, là giày và áo của tôi lúc c̣n chăn chiên. Tôi để những vật ấy trong pḥng riêng, mỗi tuần vào đó nh́n lại một lần, để đừng quên rằng tôi vốn xuất thân từ chỗ hàn vi, không có tài đức ǵ đáng so sánh với địa vị cao trọng ngày nay cả. Tôi làm như thế là để giữ ḷng khiêm ti trong mọi sự, hầu cố gắng cho được xứng đáng với sự tín nhiệm và ân huệ của nhà vua. (NS).

121. VÀI GIÂY ĐỒNG HỒ CỦA THIÊN ĐÀNG BẰNG HẰNG THẾ KỶ

Có một câu chuyện kể một vị tu sĩ được vị tu viện trường sai vô rừng để thi hành một công tác. Trong rừng, vị tu sĩ này lặng nghe vài giây đồng hồ tiếng chim ca hát vang từ thiên đàng xuống. Khi trở về, người gác cổng không nhận ra được vị tu sĩ này nữa.

Tu viện trưởng và các tu sĩ khác đều là người lạ. Không ai nhận ra vị tu sĩ này cả. Cuối cùng một người nhớ đến một câu chuyện kể về một tu sĩ trước đây nhiều thế kỷ đi vô rừng mà không trở về.

Vị tu sĩ này chỉ thưởng thức vẻ đẹp của âm nhạc thiên đàng trong vài giây đồng hồ, nhưng đối với người khác, vài giây đồng hồ dài bằng vài thế kỷ. (RW).

122. BẮT TAY

Guido Fontgalland, nổi tiếng thế giới v́ có cuộc sống đơn sơ và đầy t́nh yêu cao thượng, đă chết năm 1925 khi mới đầy 12 tuổi. Từ lúc lên 5, mỗi lần bố thí cho người nghèo, Guido luôn luôn bắt tay họ. Có người hỏi lư do của cử chỉ này, Guido đă trả lời rằng:

- Tôi muốn cho người nghèo một chút ǵ của chính tôi. Tiền của thuộc về ba má tôi, nhưng bắt tay là thuộc về tôi. Tôi thấy rằng những người nghèo rất thích được bắt tay như vậy. (MV).

123. LÀM SAO ĐƯỢC PHƯỚC BỀN LÂU

Khi nghĩ đến Hồi Giáo, nhiều người tưởng rằng tôn giáo này chỉ thịnh hành ở Á Châu và Phi Châu, nhất là vùng Trung Đông và một số quốc gia như Hồi quốc, Bangườiadesh, Phi Luật Tân, Nam Dương...Nhưng một số quốc gia Aâu Châu như Albanie, Lỗ Ma Ni, Bảo Gia Lợi, Hy Lạp và cả Tây Ban Nha nữa, cũng đă là lănh thổ Hồi Giáo trong mấy trăm năm.

Vị vua Hồi giáo nổi tiếng nhất cuả Tây Ban Nha là Abder Rahman Đệ Tam, đă bịến Tây Ban Nha thành trung tâm khoa học cuả Aâu châu và thế kỷ thứ 10. đă tuyên bố rằng:"Ta đă ngồi trên ngai vàng 50 năm, đă kinh nghiệm chiến thắng và hoà b́nh, được thần dân mến phục, kẻ thù sợ hăi, đồng minh kính nể. Danh lợi, quyền quư và tất cả các thú vui trên trần gian ta đều có cả. Nhưng khi ngồi tính thật kỹ số ngày ta được hạn toàn hạnh phúc, th́ con số đó quá ít ỏi, chỉ vỏn vẹn có 14 ngày.

Làm vua một nước lớn, có quyền thế, danh vọng, giàu sang trong tay suốt 50 năm, tức là 18.250 ngày, mà chỉ được hưởng 14 ngày hạnh phúc! Nhiều người ngày nay tưởng danh vọng, giàu có, quyền thế là hạnh phúc, nhưng thật ra những thứ đó đều không thể hoàn toàn đem lại hạnh phúc. Nhưng ngày hạnh phúc do các thứ ấy mang lại rất là ít ỏi. Lời Chuá phán:"Phước cho kẻ nào chẳng theo mưu kế cuả kẻ dữ, chẳng đứng trong đường tội nhơ, không ngồi chỗ của kẻ nhạo báng, song lấy làm vui vẻ về luật pháp của Đức Giê Hô Va và suy gẫm luật pahp ấy ngày và đêm. Người ấy sẽ như cầy trồng gần ḍng nước, sanh bông trái theo thới tiết, lá nó cũng chẳng tàn héo. Mọi sự người làm đều sẽ thịnh vượng".(Thi 1:1- 3)

124.TẠI SAO GIẢNG THẬP TỰ GIÁ MĂI?

Một mục sự bị một người vưà tin Chuá chất vấn:

- Tại sao trong bài giảng nào tôi cũng nghe mục sư giảng măi về thập tự giá?

Mục sự trả lời:

- Phaolô nói rằng:"Nhưng về phần tôi, tôi quyết hẳn chẳng khoe khoang ǵ, chỉ khoe khoang về thập giá cuả Chuá chúng ta là Giêsu Christ"(Gal 6:14). Tôi được cứu bởi thập tự giá cuả Chuá Cứu Thế nên tôi cứ khoe khoang măi về thập tự giá ấy.

Người âư hỏi:

Ngoài việc Chuá chết trên thập tự giá đền tội cho loài người, thập tự giá c̣n có thu hút ǵ khác?

Mục sư nói tiếp:

- Hăy nh́n  vào thập tự giá mà xem, bạn se thấy có một người chết ở đó(Giăng 19:18). Nh́n kỹ hơn nữa, bạn sẽ thấy người ấy là Đức Chúa Trời (II Cô 5:19). Nh́n kỹ hơn nưă bạn sẽ thất người ấy gánh hết tội lỗi cuả nhân loại(Eâs 53:6, I Phi 2:24). Cứ nh́n kỹ nưă bạn sé thấy chính bạn cũng bị đóng đinh với Chúa(Gal 2:20) và sự sống cũ cuả bạn đă kết liễu tại đó (Côl 3:3). Hơn thế nữa, sự tha thứ(Eâph 1:7), sự hoà b́nh(Côl 1:20), sự làm chotinh sạch(I Giăng 1:7), và quyền năng(I Cô 1:8) đều ở nơi thập tự giá cả

125. NHỜ CÁCH ĂN NÓI MÀ BỊẾT LÀ TÍN ĐỒ ĐẤNG CHRIST

Trong tờ báo Đăng Tháp, có đăng câu chuyện của một vị mục như sau: Một hôm, một mục sư đi tàu từ Tân Ghi Nê về Hương Cảng. Tàu Vượt bịển trong 12 ngày. Mỗi buổi chiều vị mục sư thường ngồi trên boong tàu để thưởng ngoạn cảnh trời cao bịển rộng, bốn bề bát ngát mênh mông, cũng có nhiêu lúc tṛ chuyện với khách cùng tàu.

Một hôm, trong những hành khách, có một người đến hỏi rằng:

- Nếu tôi không lầm, th́ ông hẳn là một tín đồ Đấng Christ?

Mục sư mỉm cười và nói:

- Tôi cũng đoán ông là tín đồ Đấng Christ, v́ đă nhiêu lần tôi thấy ông đọc Kinh thánh. Nhưng về phần tôi, tôi có đọc Kinh thánh đâu mà ông đoán được tôi là tín đồ?

Người ấy đáp:

- Tôi chỉ xem lối phục trang, với cách ăn nói của ông mà đoán bịết ông là tín đồ Đấng Christ (NS).

126. NẾP SỐNG HẰNG NGÀY GIỐNG CHÚA

Một tín đồ đă kể lại một chuyện thật như sau: Trước đây tôi từng làm công trong một vườn dừa, cách thành phố xa lấm. Khi chiến sự bộc phát ở Thái B́nh Dương, tôi phải về thành phố ở. Nhưng trước khi ra đi, tồi phải t́m cách cất giấu số tiền dành dụm được từ lâu. Số tiền ấy không thể mang theo được, v́ nếu quân đội Nhật khám thấy, thế nào chúng cũng tịch thu mất.

Sau khi đă suy đi tính lại, tôi mới quyết định đem tất cả của cải thu góp được bỏ vào một cái hũ. Để tránh ấm ướt tôi lại cẩn thận trét cái hũ ấy bằng xi măng, trước khi đem chôn ở một nơi kín đáo trong vườn dừa. Tôi cho làm như thế là hay nhất, v́ sau ngày chiến tranh kết liễu, tôi chỉ cần trở lại chỗ ấy đào cái hũ lên, là thấy lại của cải  nguyên vẹn.

Sau đó không lâu, tôi bị quân đội Nhật cưỡng bách đi làm việc tại đảo Salômôn. Tôi đă ở đó cho đến ngày thế chiến thứ hai chấm dứt. Sau khi chiến tranh kết liễu rồi, tôi mới được một chiến hạm Úc chở về đất cũ. Về đến nơi, mọi sự ṃi vật đều đă thay đổi. Vườn dừa, là nơi tôi làm việc trước đó, đă về tay chủ khác.

Để t́m lại của cải chôn giấu, tôi đành phải đến gập người chủ mới để xin phép được đào cái hũ lên. Sau khi nghe tôi thuật rơ mọi sự, người chủ nầy nh́n vợ mỉm cười.

Bà nầy nói:

- Cái hũ của ông, chúng tôi đă đào lên rồi. Lúc mới đào được chúng tôi không bịết nó thuộc về ai, nhưng nay nghe ông nói, mới bịết cái hũ ấy là của ông. Như vậy xin để vật qui nguyên chủ.

Nói xong, hai ông bà đem cái hũ ra trao cho tôi. Khi vừa trông thấy, tôi vui mừng khôn xiết, và hỏi:

-  Ông bà hẳn là tín đô Đấng Christ?

Họ mỉm cười và gật đầu. Tôi nói tiếp:

- Chỉ tín đồ thật của Chúa Giê Xu mới là người thành thật và công nghĩa, thấy của không phải là của ḿnh th́ không ham. Xin Chúa ban phước lại cho ông bà.

Trên đường từ đó trở về, ḷng tôi suy nghĩ. Trong những năm chiến tranh loạn lạc, bịết bao người, kể cả những tín đồ hữu danh vô thực, đă v́ ḷng tham mà cướp đoạt của cải người khác. Nhưng hai vợ chồng nầy th́ lại tỏ ra không tham của cải không thuộc về ḿnh. Những người tin theo Giê Xu và giống Giê Xu như vậy, trên đời thật hiếm có thay! (NS).

127. BẢN NĂNG ĐỊNH HƯỚNG

V ào tháng 6-1957, một người thả một chim ḅ câu đưa thơ từ thành phố Dyfed, xứ Wales bên Anh quốc và đinh ninh rằng bồ câu sẽ t́m về chuồng nội trong đêm đó. Nhưng măi đến 11 năm sau, tức là năm 1968, người ta mới thấy lại con chim ḅ câu đó, nhưng chim đă chết, và được gói trong một hộp cạt tông gởi từ nước Ba Tây, bên Nam Mỹ, về Anh.

Không một ai giải thích được tại sao chim bồ câu đưa thơ, là một loại chim có bản năng định hướng rất chính xác lại có thể bay lạc đến hàng chục ngàn cây số như vậy.

*Lương t́m là một giác quan định hướng kỳ diệu mà dấng Tạo Hóa đặt trong con người chúng ta. Nhưng Thánh kinh nhiều lần cảnh cáo chúng ta đừng hoàn hoàn tin tưởng vào lương tâm, v́ lương tâm không c̣n sáng suốt trọn vẹn như lúc mới được Thượng Dê dựng lên nữa.

Từ lúc con người xa cách Thượng Đế, lương tôm đă bị tội lỗi, các phong tục tập quán, các tiêu chuẩn luân lư đạo đức do người ta đặt ra làm lệch lạc và không c̣n bén nhạy như thuở ban sơ nữa. Chỉ khi nào chúng ta ăn năn quay về với Chúa, Chuá xóa sạch tội khiên lương tâm thanh sạch, lúc đó lương tâm mới nhạy bén. (ĐTPAâ).

128. L̉NG NHÂN TỪ CẢM HÓA

Một bà mẹ lo lắng nhiều v́ đứa con trai không đi nhà thờ nữa, mà lại theo những bạn bè xấu và tỏ vẻ bất măn mọi chuyện. Bà mẹ đau khổ nầy đă t́m mọi cách để đưa con về đường tốt, nhưng tất cả đều vô ích. Một ngày Chúa nhựt nọ, bà nẩy ra một ư tưởng và gọi đứa con trai lại:

- Con làm ơn làm dúm mẹ chuyện nầy. Hăy đem gói đồ nầy đến cho gia đ́nh ở căn nhà đối diện với chúng ta. Nếu con làm dùm mẹ điều nầy, mẹ hứa sẽ không quấy rầy con bao giờ nữa.

Có lẽ để khỏi nghe tiếng mẹ kêu gào nữa, chàng thanh niên đă nhận lời mẹ yêu cầu. Anh ta đi đến địa chỉ như mẹ dặn. Bước vào một căn nhà nghèo nàn và trong kinh hoàng anh đă khám phá thấy một người đàn bà đau ốm với ba đứa con nhỏ đang khóc lóc v́ đói. Chàng thanh niên trao vội gởi đồ và muốn rút lui ngay, nhưng người đàn bà đă gọi giật anh trở lại:

-  Anh ơi, anh không thể đi được khi tôi chưa kịp cám ơn anh. Anh là người cứu độ mà Chúa đă gởi đến cho chúng tôi. Xin Ngài trả công cho anh.

Chàng thanh niên ra về đầy cảm động. Ngay hôm sau anh trở lại địa chỉ nầy với một gói đồ khác mà anh đă mua với chính tiền của anh và c̣n ở lại chơi với mấy đứa nhỏ. Chàng thanh niên đă thay đổi cuộc sống, v́ ḷng nhân hậu đă làm anh mỗi ngày thêm hạnh phúc. (MV).

129. Ở CƠI ĐỜI BÊN KIA

Vài năm trước đây, tại Michigan, một em  bé có tương lai đầy hứa hẹn qua đời. Người ta đem đạt vào tay em một bó hoa tươi, giữa bó hoa ấy có một búp hồng chưa nở. Đến giờ khâm liệm, mọi người thân yêu nhóm lại để dược thấy mặt em lần cuối cùng.

Ngay lúc ấy một việc lạ xảy ra: Búp hoa bỗng dần dần nở thành một đóa hoa hồng tươi thắm trong tay em bé, như nói lên rằng: "đừng khóc v́ linh hồn đă ra khỏi xác. Em bé nầy đương nở như một đóa hoa vinh diệu ở cơi đời bên kia". (NS).

130. MA QUỈ RƯỢT ĐUỔI NGƯƠI CÓ ĐỨC

Một anh chàng da đen hộ tống ông chủ da trắng đi săn vịt. ông nây là một tín hữu Chúa Cứu Thế. Nhân dịp nói chuyện về vấn đề tôn giáo, ông chủ đă hỏi anh người ở da đen:

- Ta chẳng hiểu tại sao mày cứ thường xuyên nói đến tội, đến chống trả cám dỗ, đến ma quỉ. Ta chẳng phải chống trả cám dỗ bao giờ, quỉ nó để ta yên, chẳng bao giờ quấy phá hoặc tấn công chi cả.

Anh chàng người ở da đen tra lời lại:

- Tôi xin phép được cắt nghĩa việc nầy. Chúng ta đang đi săn vịt. Nhưng con vịt nào bị ông bắn và chết tốt khi rơi xuống th́ tôi để nằm yên đó. Nhưng con nào chỉ bị thương khi rơi xuống và t́m cách chạy trốn th́ tôi dùng sào nầy mà phang cho chết hoặc không nhúc nhích được mới thôi. Ông là một con vịt đă bị ma quỉ bắn chết tốt rồi, nó để ông nằm yên v́ nắm phần chắc rồi. C̣n tôi giống như con vịt mới chỉ bị thương và đang t́m cách trốn thoát, do đó ma quỉ đang giơ sào và t́m mọi cách đập tôi. (MV).

131. TƯƠNG ĐỐI

Người ta có thuật cáu chuyện của một bà cụ rất cẩn thận, nhất là khi cụ giật những tấm "drap", tức là tấm vải trải giường. Lúc nào cụ cũng dùng loại thuốc tẩy, như chlorox hay eau de javel đế tẩy cho tấm vải thật trắng, và lúc nào bà cụ cũng hănh diện về các tấm trải giường của ḿnh.

Một hôm nọ, sau khi tẩy và giặt mấy tấm drap xong, bà cụ đem ra treo trên mấy sợi dây giăng trong vườn để phơi cho khô. Hôm đó trời đă bắt đầu lạnh, và tuyết bất đầu rơi. Đứng trong nhà nh́n ra vườn, bà cụ trố mắt, tỏ vẻ rất ngạc nhiên. Mấy tấm vải trải giường bà cụ vẫn tưởng là rất trắng bầy giờ sao có màu vàng vàng. Thật ra màu trắng của mấy tấm vải nầy vẫn không thay đổi, nhưng khi tuyết rơi lả tả, mâu trắng của tuyết đă làm nồi bật cái không trắng mấy, hay tương đối trắng của vải, và làm bà cụ tưởng chừng như mấy tấm vải của cụ màu vàng.

Nhiều người tưởng ḿnh "thánh thiện, nhưng khi soi qua lời Chúa, chỉ thấy ḿnh như áo nhớp mà thôi, có chăng là tương đối so với người đời chớ không thể nào so sánh với Thượng Đế là Dấng tuyệt đối được. V́ không biết điều  kiện tuyệt đối của Thượng Đế và cứ tưởng rằng Thượng Đế có thể chấp nhận tương đối, nên nhiềàu người đă cố gắng làm lành, lánh dữ, để bao nhiêu th́ giờ và nỗ lực tu tấm dưỡng tánh.  Chúng ta kíùnh phục những ngươi đă cải thiện rất nhiều,  đă đạt đến những địa vị rất tốt, rất đạo đức. Nhưng dù tốt đến đâu họ cũng không thể đạt đến địa vị tuyệt đối hoàn hảo Thượng Đế đ̣i hỏi được. Chúa phán. "Các con phải toàn hảo như Thượng Đế là Cha các con ở trên trời". Giải pháp duy nhất để được toànhảo là trớ về tiếp nhẩn Chúa Giêsu, tức khấc huyết Chúal Giêsu làm sạch mọi tội chúng ta "

132. CHẲNG CỎ ĐIỀU G̀ KHÓ ĐỐI VỚI CHÚA

Một người vô thần, không tin có đời sau, không tin có sự sống lại của thân thể, đến chất vấn mục sư

- Người chết làm sao có thể sống lại được, một khi thân thể đă bị thiêu thành trọ bụi và bay theo luồng gió, hoặc đă bị thú dữ ăn nuốt đi. Thể xác của con người, sau khi chết, nếu đă bị phân tán như vậy, th́ sống lại làm sao được?

Mục sư đáp:

- Điều đó thực ra không có ǵ là khó hiểu. Chẳng có sự ǵ khó đối với Đức Chúa Trời. Chính cái thân thể mà chúng ta đương có đây cũng do sự tổ bợp của những thể chất từ bốn phương mang lại: Rau, gạo, thịt, muối, đường v v đều không phải đến từ một chỗ. Như vậy, nếu những nguyên liệu ấy đă từ các nơi hợp lại mà thành cái thân thể hiện hữu của chúng ta ngày nay, th́ có khó ǵ cho Đức Chúa Trời khi muốn kết hợp những thứ đă phân tán để khiến con người sống lại? (NS).

133. NGUY HIỂM CỦA RƯỢU

Truyện cổ Việt Nam kể: Có một thanh niên làm nghề đốn củi rừng. Một ngày kia, khi vào rừng, anh gặp một ác thần đ̣i giết anh. Người tiều phu van xin ác thần tha mạng, v́ anh c̣n mẹ và người chị rất thương anh.

Ác thần đồng ư tha mạng cho anh với điều kiện là anh phải chọn một trong ba điều:

- Đánh mẹ

- Giết chị

- Uống rượu

Anh tiều phu suy nghĩ: Mẹ là bậc sanh thành làm sao đánh được? Chị là người thương ḿnh làm sao giết được?

Cuối cùng anh chọn uống rượu.

Ngày hôm đó anh trở về nhà trong cơn say, mùi rượu nực nồng, miệng la hét. Mẹ của anh hết sức ngạc nhiên khi thấy con ḿnh đột nhiên hư hỏng, bà liền rầy la con.

Trong cơn say, anh tiều phu bị mẹ la rầy, tức giận, nên rượt đánh mẹ ḿnh. Người chị đứng gần thấy em say rượu c̣n hỗn hào đánh mẹ, chạy đến vừa can vừa quở mắng đứa em. Như chế thêm dâu vào lửa, anh tiều phu đă bị rượu làm mất trí khôn, đă chụp lấy dao đâm chết người chị.

Thay v́ chọn một, anh chọn hết cả ba. Nguyên nhân cũng chỉ v́ rượu.

*Lời Chúa dạy. Rượu khiến người ta nhạo báng, đồ uống say làm cho người ta hỗ hào. Phàm ai dùng nó quá độ, chẳng phải là khôn ngoan" Châm 20,1) "Ai hoạn nạn? Ai phải buồn thảm? Ai có sự cạnh tranh? Ai than xiết? Ai bị thương tích? Ai có con mắt đỏ? Tất những kẻ nán trễ bên rượu, đi nếm thứ rượu pha. CHớ xem ngó rượu khi nó đỏ   hồng, lúc nó chiếu sao trong ly và luôn chảy dễ dàng. Rốt lại, nó cắn như rắn, chích như rắn lục" (Châm  23,29-32). (GN).

134. THƯƠNG PHẠT CÔNG MINH

Một ông tài xế xe đ̣ Greyhound đă 53 tuổi, một hôm đang lái chuyến xe chạy từ Chicago đến Cleveland, th́nh ĺnh anh nghe tiếng quát:

-Giơ tay lên! Mọi người theo lệnh tôi!

Ông tài xế biết ngay xe đ̣ của ông bị đạo tặc cướp, một vụ cướp xe đ̣ rất táo bạo. Nhưng khi tên đạo tặc không để ư, ông tài xế mở máy CB, là máy radio thâu phát để kêu cảnh sát đến cứu. Xe cảnh sát ập đến, tên đạo tặc trở tay không kịp, bị cảnh sát bắt dẫn đi. 32 hành khách trên xe đ̣ rối rít cám ơn ông tài xế, c̣n ông cũng thấy vui v́ vừa giúp ích cho người khác vừa hy vọng ḿnh sẽ được hăng tặng thưởng.

Ít hôm sau, ông nhận được giấy, không phải là giấy thưởng, nhưng phạt nghỉ 10 ngày không lương, v́ đă vi phạm lệnh cấm dùng máy CD trên xe đ̣.

Nghe câu chuyện này, ai cũng chê hăng xe đ̣ không linh động, thưởng phạt không công minh người đáng được thường lại bị phạt. Trên nguyên tắc, ai cũng muôn thưởng phạt công minh, nhưng trong thực tế lại là chuyện khác. Đối với Thượng Đế thưởng và phạt cũng hai điều rất quan trọng trong luật pháp của Ngài. Loài người thường thưởng phạt không công minh, v́ loài người thiên vị, lệch lạc và thiếu sáng suốt, nhưng Thượng Đế là Đấng công minh tuyệt đối không bao giờ thiên vị một ai. Thượng Đế cung là Đấng Toàn Tri, biết tất cả mọi điều và là Đấng Toàn Năng, làm được mọi việc.

135. SỬ DỤNG TIỀN BẠC

Nhật báo Tin Nữu Ước đăng tải một mẫu chuyện khôi hài nhưng thật đáng suy nghĩ: Một bà góa già sống âm thầm trong căn nhà tồi tàn, đơn độc, hàng ngày bà cuốc bộ khắp hang cùng ngỏ hẻm, tại các trạm xe lửa để thâu lượm, góp nhặt nhưng vật phế thải trong các thùng rác, bán lấy tiền nuôi thân. Bà thinh lặng, lầm ĺ, không bao giờ nói chuyện hay tâm sự với một ai.

Thế rồi, người ta không thấy bóng dáng bà từ nhiều ngày. Cơ quan cảnh sát được thông báo, họ đến, đẩy cửa bước vào căn nhà hôi hám, lụp xụp của bà. Trên chiếc giường xiêu vẹo, cảnh sát đă t́m thấy xác chết của bà từ nhiều ngày qua, cánh tay khô cằn, cứng ngắt đang cố chỉ về hướng góc pḥng. Cảnh sát theo hướng đó t́m ṭi, bới móc giữa những ống áo quần mốc meo một gói giấy, mở ra, họ t́m thấy và đếm số tiền hơn 270 ngàn Mỹ kim tiền mặt. Đó là gia tài của một bà góa nghèo sống ăn xin trên vỉa hè, tích trữ từ nhiều năm tháng, để rồi chết trong hoang lạnh cô độc

Trong thế giới hôm nay, thật dễ dàng theo lối mị dân,cho rằng những người có thân phận nghèo hèn, khiêm tốn đương nhiên sẵn sàng với nước Trời và ngược lại, những người giàu có th́ khó vào nước Trời. Tuy nhiên có những người nghèo hèn nhưng lương tâm ham hố, keo kiệt, lại cũng có những người giàu sang nhưng rộng ḷng thi ân: "Sự nghèo khó của tin lành " không nhất thiết căn cứ vào sự thiếu thốn vật chất, của cải, nhưng nhắn đến thái độ từ bỏ, không cho của cải như là cùng đích để lao tâm lao lực nhằm chiếm đoạt, như đánh giá một phương tiện tốt để phụng sự Chúa và tha nhân. (MV).

136. KHÔNG TIN CÓ ĐỜI SAU

Một câu chuyện giả tưởng của một bác sĩ sản khoa viết rằng: một lần nọ, bác sĩ thử nói chuyện với bào thai, bác sĩ nói:

-Bào thai ơi, thời gian trong bụng mẹ chỉ là giai đoạn sửa soạn, cuộc đời thực sự sẽ đến sau này trên tận thế. Đó là một cuộc đời mà ngươi chưa biết và không thể tưởng tượng ra được.

Nghe vậy, bào thai liềân nói:

-Thôi đừng nói chuyện mê tín dị đoan. Cuộc đời trong bụng mẹ là cuộc đời duy nhất mà tôi biết, ngoài ra không c̣n cuộc đời nào khác nữa. Một cuộc đời khác chỉ là một điều bịa đặt của những người cuồng tín.

Suy nghĩ một hồi, bào thai liền thắc mắc:

-Tôi sẽ có mắt ở trên mặt. Để làm chi? Ở đây đâu có ǵ để nh́n? Tôi sẽ có chân, nhưng tôi không có đủ chỗ để duỗi người ra, có chân để làm ǵ? Và tại sao tôi phải có tay? Có tay để ṿng lại? Tay làm phiền tôi và mẹ tôi. Sự tăng trưởng của tôi trong ḷng mẹ vô nghĩa, nếu sau này không có một cuộc đời với ánh sáng, màu sắc và nhiều điều khác để tôi nh́n. Không gian mà cuộc đời khác của tôi sẽ sống chắc vĩ đại lắm. Chắc tôi phải đi nhiều nên tôi mới có chân. Chắc tôi phải làm việc và chiến đấu, nên tôi mới có tay!

*Hội thánh của Chúa Cứu Thế dạy chúng ta rằng cuộc đời trong trần gian này không khác ǵ bào thai đang sửa soạn cho một cuộc đời thực sự sẽ đến sau. Nếu Thượng Đế chỉ tạo dựng chúng ta chỉ để sống một cuộc đời này, chắc chúng ta phải có sự khôn ngoan và kinh nghiệm trước hết,và sau đó sẽ có sức khỏe và tuổi trẻ. Nhờ vậy chúng ta mới biết phải sống như thế nào. Nhưng ngược lại, tuổi trẻ của chúng ta thiếu sự khôn ngoan và chúng ta bỏ lỡ nhiều năm.

Khi chúng ta có đủ khôn ngoan và kinh nghiệm, lúc đó xe tang đă đậu trước cửa nhà. Lúc đó chúng ta có được sự khôn ngoan để làm ǵ? Cũng như mắt, chân và tay của bào thai sự khôn ngoan dành cho cuộc đời sắp đến. Sự phát triển của con người trong cuộc đời này chứng minh cho một cuộc đời mai sau. (RW).

137. BỊ RỦA SẢ V́ KHÔNG LÀM G̀ CHO CHÚA

Một thanh niên đọc Kinh thánh thấy câu: "Sứ giả của Đức Giê Hô Va phán: Hăy rủa sả Mêrô, hăy rủa sả, rủa sả dân sự của nó! chúng nó không tiếp trợ Đức Giê Hô Va" (Quan 5:23), bèn thắc mắc đến hỏi mục sư:

-Thưa mục sư, Mêrô làm ǵ mà bị rủa sả?

-Mêrô không làm ǵ.

-Như vậy tại sao Mê rô lại bị rủa sả?

-V́ Mê ô không làm ǵ cả.

-Thế th́ Mêrô đáng phải làm ǵ?

-Phải đến tiếp trợ Đức Giê Hô Va.

-Nếu Mêrô không tiếp trợ, Đức Giê Hô Va có thất bại không?

-Dù có tiếp trợ hay không, Đức Giê Hô Va cũng chẳng bao giờ thất bại.

-V́ Mêrô không tiếp trợ, Đức Giê Hô Va có thiệt hại ǵ không?

-  Chẳng thiệt hại ǵ, chỉ Mêrô thiệt hại.

-Có phải sự thiệt hại ấy là Mê rô bị rủa sả chăng?

-Phải, Mê rô bị rủa sả một cách cay đắng!

Không phải chỉ Mêrô, mà chúng ta ngày nay cũng bị rủa sả nêú không làm ǵ cho Chúa. Trong khi c̣n sống ở thế gian này, nếu chúng ta có thể làm được điều cho Chúa mà không làm, cũng đáng bị rủa sả, v́ Đức Chúa Trời đă phán:"Chớ ai đi tay không đến  chầu trước mặt ta"(Xuất 34:20) và"Người ta chẳng nên đi tay không ra mắt Đức Giê Hô Va " (Phục 16: 16). (NS).

138. HẠNH PHÚC CỦA CON NGƯỜI

Ngày 10-  5-  1927, Charles Lindbergh, một phi công người Hoa kỳ đă cất cánh từ New York, và 33 giờ 30 phút sau đă đáp xuống phi trường Le Bourget, gần Paris, thủ đô Pháp quốc. Chuyến bay này chẳng những là chuyến bay lịch sử mà cũng là chuyến bay đầy gian nan nguy hiểm.

Ông Lindbergh kể lại rằng máy bay một động cơ nhỏ bé của ông đă phải vượt qua băo tố, có lần tấm kính cản gió bị đóng đầy nước đá và ông đă phải t́m đủ cách để khỏi ngủ gật, v́ nếu lỡ chợp mắt một giây phút là máy bay đủ đâm nhào xuống biển. Nhưng có lẽ cảm giác kỳ lạ nhất của Undbergh là thứ cảm giác ông đă có vào quăng một tiếng đồng hồ trước khi hạ cánh xuống phi trường Le Bourget. Ông mô tả cảm giác đó như sau:

"Khi biết chỉ c̣n một tiếng đồng hồ là đến lúc hạ cánh, tôi lại chẳng thấy nôn nả ǵ cả. Lúc ấy tôi thấy tỉnh táo lạ thường, không buồn ngủ cũng không c̣n thấy mệt mỏi rũ rượi nữa. Ngoài trời, không khí mát mẻ và an tịnh lạ thường. Tôi muốn làm sao cứ được ngồi măi trong buồn lái để hưởng lấy cái thú đă thành công. Lúc đó tôi giống như người leo lên đỉnh núi cao để kiếm một thứ hoa lạ. Khi thấy đóa hoa rồi và bịết chỉ cần với tay ra là hái được, th́ người ấy lại cảm thấy hạnh phúc không phải là đóa hoa, mà là t́m được hoa. Hái hoa tức là làm cho hoa héo tàn".

Tuy đă lập luận như một triết gia, Charles Lindbergh đă phơi bày rơ ràng tâm trạng của con người khi nói đến hạnh phúc. Theo ông, hạnh phúc là cái ǵ mong manh sẵn sàng tan biến nếu lỡ bị đụng mạnh. Hạnh phúc nắm trong tay là đóa hoa đă hái đă cắt rời khỏi gốc và sắp héo tàn. Đó chính là hạnh phúc của con người dù thứ hạnh phúc đó l(́ dan~l, lợi hay sắc dục đều cũng có đức tính như nhau. Theo phương diện tiêu cực, hạnh phúc của Nước Trời hoàn toàn ngược với các tham dục của trần gia, v́ Thánh kinh quả quyết rằng:"Thế gian với tham dục nó đều qua đi , c̣n theo phương diện tích cực, hạnh phúc của Nước Trời căn cứ trên bản tính của Thượng Đế chia sẻ với con cái Ngài "yêu thương, vui mừng, b́nh an, nhẫn nại, nhân từ, hiền lương, trung tín, ḥa nhă, tự chủ . Lời Chúa phán: "Trước mặt  Thượng Đế có trọn phúc lạc, tại bên hữu Chuá có hạnh phúc bất tận . (ĐTPAâ).

139. L̉NG CHA

Có một vị vua nọ sinh được một người con gái, nhà vua yêu quư người con gái này lắm v́ mẹ cô chẳng may mất sớm. Tuy nhiên nhà vua v́ công vụ thường phải xa nhà luôn. Sau mỗi chuyến công du, nhà vua thường mang về cho cô công chúa nhiều đồ chơi và áo quần đẹp đẽ. Tuy nhiên cô gái không màng đến những thứ đó, chỉ muốn được gần gũi vua cha mà thôi. Một ngày kia, nhà vua lại phải ngự giá thân chinh. Cô công chúa buồn lắm, muốn đi theo, nhưng vua bảo rằng không được, v́ nguy hiểm.

Thay v́ cho con gái đi theo, nhà vua trao vào tay con một chiếc ch́a khóa lớn bằng vàng và bảo rằng:

-  Khi nào con buồn và nhớ cha, hăy đi mở cửa pḥng nào vừa với chiếc chia khóa này, trong pḥng ấy, con sẽ được một món quà quư cha dành cho con.

Nhà vua lên đường ra đi, cô công chúa ở nhà buồn lắm nên bắt đầu đi mở các cửa. Suốt mấy hôm liền, cô thử hết cửa này đến cửa nọ nhưng không cửa nào vừa với ch́a khóa ấy cả. Cuối cùng, cô t́m ra được một cửa pḥng nhỏ trên tầng lầu cao nhất, vừa với chiếc ch́a khóa bằng vàng đó. Mở cửa bước vào, cô nghĩ rằng sẽ t́m được cả kho tàng châu báu mà vua cha dành cho cô, nhưng trái lại, cô thấy đó chỉ là một căn pḥng nhỏ, trống trơn không có ǵ cả cô buồn quá, khóc nức nở, đợi lúc vua cha về để hỏi.

Khi vua cha về, cô than phiền, th́ được vua cha trả lời:

-Con không thấy lấm ḷng của cha trong căn pḥng đó sao? Ḷng cha không có ai cả, chỉ có một ḿnh con mà thôi!

Cô gái biết được ư cha, ôm lấy cha khóc nức nở v́ sung sướng.

Trong căn pḥng của tấm ḷng bạn, có bao nhiêu người đang ngự trị? Chỉ có một ḿnh Chúa cai trị hay bao nhiêu đối tượng khác? Chúa không mong muốn hơn là một tấm ḷng trống để Ngài có thể ngự trị và chỉ có một ḿnh Ngài làm vua trong tâm hồn chúng ta. Đối tượng chúng ta tôn thờ càng nhiều, rối loạn càng lớn. Chỉ khi nào chúng ta để cho một vị vua thống trị hoàn toàn cuộc đời chúng ta mới có ḥa hợp, an vui v́ thỏa măn. (TTNS).

140. TỘI Ở TRONG L̉NG

Một lần nọ, Tanzan và Ekido là hai nhà sư đang thong dong bước xuống một con đường lầy. Cơn mưa nặng hạt vẫn c̣n rơi. Đến một khúc quẹo, họ gặp một cô gái xinh đẹp trong chiếc Kimono với khăn quàng cổ bằng lụa, đang đứng bên lề đường v́ không thể băng qua ngă tư lầy lội được. Lập tức Tanzan bảo:

-Đi theo tôi, cô bé!

Đồng thời ông ta đưa tay nhấc bổng cô bé lên đưa qua quăng đường ấy. Ekido thấy thế lấy làm khó chịu. Nhà sư này từ phút đó không thèm nói với bạn một câu cho tới khi dừng lại ở một ngôi đền. Rồi không nhịn được nữa, Ekido lên tiếng:

-Chúng ta là nhà tu hành, không được phép gần đàn bà, nhất là những cô gái đẹp, nguy hiểm lắm lắm. Sao anh lại làm như vậy?

Tanzan mỉm cười đáp:

-Tôi đă bỏ cô ta ở chỗ đó rồi, anh c̣n mang cô ta tới đây sao?

141. PHƯỚC LIÊN TỤC

Cách đây mấy năm, có một câu chuyện thật hi hữu, v́ đối với đương sự trong câu chuyện ấy, họa chỉ đến một lần, và cái họa ấy đă bịến thành hai cái phước liên tiếp.

Đó là việc đă xảy đến cho ông Robinson: 62 tuổi, ở tiểu bang Maine, Hoa kỳ. Ông này bị đui mù suốt 9 năm. Một buổi chiều nọ, trời mưa giông, ông Robinson đang đứng ngoài vườn th́ bị sét đánh trúng và ngă ra bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, ông lần ṃ vô nhà, gọi vợ đem cho một ly nước. Th́nh ĺnh ông la lên:

-Tôi thấy, tôi thấy!

Chín năm trước đây, ông Robinson bị đui mù và nặng tai sau một tai nạn lưu thông và bị thương tích ở đầu. Bác sĩ mắt xác nhận rằng suốt chín năm hai mắt ông vẫn tốt không có lẽ v́ óc bị thương nên ông không thấy chi cả. Ngoài cái phước được sáng mắt, ông Robinson cũng lần lần nghe rơ hơn và cuối cùng ông đă nghe được rơ ràng mà không cần đến máy nghe nữa.

*Người Vệt Nam thường nói: "Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí". Câu này rất bị quan nhưng rất thấm thiá, v́ nó nói lên được cái đau khổ triền miên của con người. Họa sao mà cứ đều dồn dập, c̣n phước lại quá hiếm hoi. Bị sét đánh trúng mà không nguy hại ǵ, đă là một cái lạ. Sét đánh

trúng vào đầu thế nào lại chữa lành những trục trặc của bộ óc làm cho ông già 62 tuổi đă đui và điếc lại thấy rơ và nghe rơ trở lại, thật là một chuyện hi hữu. Cái phước của ông Robinsơn tuy hiếm thật, nhưng đấy cũng chỉ là cái phước ngắn hạn tạm thời v́ đă 62 tuổi, giỏi lắm ông sống thêm được hai ba chục tuổi nữa rồi cũng chết. Nhưng Phúc Aâm là Tin Mừng của Thượng Để lại bảo đảm cho chúng ta cái phước trường cữu, bất tận. Thượng Đế bảo rằng khi tiệp nhận Phúc Âm, chúng ta liền hưởng được ân phúc của Thượng Đế, rồi phước đó cứ kéo dài liên tục, cả cơi đời tạm này, rồi kéo dài đến đời đời trên thiên đàng hạnh phúc, chứ không như cái phước ngắn hạn, tạm bợ của trần gian. (ĐTPÂ)

142. DI TRUYỀN

Hai bác sĩ Mukherjee và Hodgen của Viện Bảo Vệ Thiếu Nhi Quốc Gia có cho đăng vào tạp chí khoa học một bài khảo cứu về ảnh hưởng của rượu đối với bào thai và kêu gọi các phụ nữ đang có thai phải tuyệt đối kiêng cữ rượu trong suốt thời kỳ mang thai. Bác sĩ Brandt của Viện Khoa học Quốc gia cũng vừa đưa ra một lời kêu gọi tương tự, v́ theo các cuộc khảo cứu khoa học do mấy cơ quan Y tế của chính phủ liên bang Hoa kỳ thực hiện, th́ rượu do người mẹ uống có thể gây cho đứa con c̣n là bào thai sẽ đần độn sau này.

không thể dùng con người để thí nghiệm, nên các nhà bác học đă thí nghiệm 5 con khỉ có thai. Cứ mỗi khi họ chích vào máu khỉ một dung dịch có chất rượu th́ mạch máu trong cuống rún bị tấc nghẽn. Cuống rún là khúc ruột nối liền cái rún của bào thai với lá nhau và là đường dây tiếp tế dường khí cùng các chất dinh dưỡng để nuôi bào thai. Khi các mạch máu trong cuống rún bị nghẹt, óc của bào thai thiếu dưỡng khí và có thể bị hư hỏng không thể nào chữa được.

Bác sĩ Mukherjee tuyên bố rằng cuộc khảo cứu này thực hiện với loài khỉ, nhưng ảnh hưởng của rượu đối với bào thai của người cũng tương tự và thống kê cho thấy nhiều bà mẹ ghiền rượu đă sinh con bị bệnh thần kinh hay đần độn suốt đời.

Cha mẹ ghiền rượu di truyền hậu quả tai hại cho con cái là thực sự ai cũng đă thấy, nhưng có một thực sự khác một số người không chịu chấp nhận là cha mẹ, tổ tiên di truyền tội lỗi và sự chết cho con cái của Đa-vít, là tác giả của nhiều áng thơ trong sách Thi thiên có nói rằng:" Tôi đă sinh ra trong gian ác, mẹ tôi đă hoài thai tôi trong tội lỗi" (Thi 51.5). Thư Rôma trong Tân ước cũng chép ràng. "V́ Ađam, tội lỗi đă xâm nhập thế gian đem theo sự chết. Do đó mọi người đều phải chết v́ mọi người đều đă phạm tội" (Rô 5.12). Mặc dù khi mẹ sinh ra, chúng ta không có quyền chọn lựa, nhưng Đấng Tạo Hóa đang cho chúng ta quyền lựa chọn giữa sự sống vĩnh viễn và sự chết vĩnh viễn, giữa ân phúc khoan hồng của Đấng Tạo Hoá và việc khước từ ơn phước đó đế lănh án phạt đời đời. Vậy, hăy tiếp nhận Chúa Cứu Thế để được sạch tội và được sống vĩnh viễn ở nước Trời với Đấng Tạo Hóa yêu thương. (ĐTPA).

143.  TRUYỀN KHẨU VỀ CHỦ QUÁN

Có một câu chuyện truyền khẩu về người chủ quán, làm chủ một chuông súc vật, nơi Đức Chúa Giêsu đă giáng sinh. Thuở ấy, hoàng đế Auguste ra chiếu chỉ kiểm tra dân số. Dân chúng tấp nập trên các đường đi về các thị xă sinh quán để đăng kư, và quán Bết Lê Hem chật ních khách trọ. Lư do là Marcus Publius, một nhà quyền cao chức cả La mă với bộ hạ và ngựa xe, kư lục và vệ bịnh, chiếm gần hết quán.

Lăo chủ quán già chạy tới chạy lui lăng xăng mà cũng không thỏa đáp hết những yêu sách của vị khách sang, mà lữ khách th́ cứ nườm nượp, ai nấy năn nỉ một chỗ trọ qua đêm.

Hôm sau, có hai người đến, một gă đàn ông, chừng như là một bác thợ mộc hay một chú thợ gốm th́ phải, và vợ của y ngồi gập ḿnh trên lưng một con lừa. Người đàn ông bảo rằng vợ ḿnh bị bệnh và không thể đi xa hơn nữa, nhưng chủ quán nghe năn nĩ măi bực ḿnh, la người:

-  Bộ tôi có thể đập gậy xuống đất để hóa phép cho có thêm pḥng được sao?

Thế là người chủ quán đánh mất cái cơ hội to tát nhất chưa bao giờ tới cho một chủ quán. Nhiều năm sau, một lời bào chữa cứ lập đi lập lại măi mà không nguôi được nỗi ân hận: "Họ là những người nghèo nàn mà làm sao tôi biết được chứ?". (ĐS).

144. TIẾP NHẬN LỜI MỜI

Một viên đốc công một xưởng máy ở miền Bắc nước Anh thường nghe giảng Tin Lành, nhưng anh bối rối v́ sợ ḿnh không thể đến cùng Chúa Cứu Thế. Ngày kia ông chủ của anh gởi tới xưởng cho anh một tấm thiếp viết rằng: "Mời anh tới nhà riêng tôi ngay sau giờ làm việc". Anh bèn tới nhà ông chủ. Ông chủ bước ra, nói hơi xẵng xờm:

-Anh John, anh muốn ǵ mà lại đến khuấy rối tôi giờ này?

Anh hơi ngạc nhiên, nói:

-  Thưa ông, tôi có nhận được tấm thiếp của ông báo tôi tới gặp ông sau giờ làm việc mà!

Ông chủ hỏi:

-Anh chỉ nhận được tấm thiếp của tôi mà anh đến liền sao?

Anh đáp:

-  Thưa ông, đúng vậy. Tôi không hiểu ư ông, nhưng tôi tưởng ông kêu tôi th́ tôi có quyền đến!

ông chủ nói:

-Vậy mời anh vào! Tôi c̣n một tấm thiếp khác, muốn đọc cho anh nghe!

Hai người vào nhà, cùng ngồi xuống. Ông mở Kinh Thánh, đọc câu này: "Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hăy đến cùng ta, ta sẽ cho các ngươi được yên nghỉ" (Ma 11:28). Rồi ông chủ nói:

-  Tôi chỉ là một ông chủ trong xưởng máy mà viết một thiệp gọi anh, anh tới ngay. C̣n đây, Chúa Cứu Thế là chủ tể của nhân loại, đă kêu mời anh như thế, sao lâu quá mà anh chưa chịu đến với Ngài?

Anh đốc công đáng thương này liền hiểu ư ông chú, nên nhận lời mời của Chúa Cứa Thế mà tiếp nhận Ngài làm cứu Chúa của đời ḿnh. (CNÂĐC).

145. HÔN NHÂN

Phụ nữ Việt Nam của bao thế hệ  đă buôn tảo bán tần, cũng như đă thực sự lội bờ sông như những con c̣ ăn đêm để nuôi chồng ăn học:

Con c̣ lặn lội bờ sông,

Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non.

Hy vọng của họ là mong sao cho chồng đỗ đạc toàn tài nở mặt nở mày với làng nước để họ cũng được thơm lây hay nói theo kiệu người xưa là: "Vơng anh đi trước, vơng nàng theo sau". Nhưng tội nghiệp cho nhiều bà, v́ họ chỉ giữ được chồng lúc chồng c̣n hàn vi, đến lúc chồng đă thành ông Cử, ông Nghè, th́ lại thực hành ngay câu: "Giàu đổi bạn, sang đổi vợ". Nhiều người nghĩ đấy là chuyện đời xưa ở cái xă hội phong kiến, chớ bây giờ làm ǵ có chuyện đó

Nhưng cảnh đó bây giờ vẫn c̣n, và lại xảy ra ngay ở những nước văn minh, như một trường hợp mới được ṭa án New Jersey ở Hoa kỳ xét xử về việc ly dị của một cặp vợ chồng. Bà Bonnie Lynn là một sinh viên ban khoa học, đă bỏ học đi làm để lấy tiền nuôi chồng học hết ban y khoa. Khi đỗ xong bằng bác sĩ, người chồng đă lạnh nhạt với vợ và hai bên đưa nhau ra ṭa để ly dị.

Các phiên ṭa trước đấy khi gặp trường hợp tương tự đều chỉ chia cho người vợ những tài sản có thể tính bằng tiền, như nhà cửa, xe cộ, tiền kư quỹ tiết kiệm v.v...Nhưng ṭa án New Jersey đă phán quyết rằng, trong trường hợp người vợ đă hy sinh cho chồng ăn học, th́ cái bằng cấp của chồng là một thứ tài sản cộng đồng, v́ phần đóng góp của vợ rất quan trọng và thực tiễn.

Chúng ta đều biết gia đ́nh là nền tảng của xă hội và gia đ́nh là do Đấng Tạo Hóa thiết lập. Nam nữ và hôn nhân nằm trong chương tŕnh sáng tạo tuyệt mỹ của Chúa, và muốn giữ cho vấn đề nam nữ hôn nhân được tốt đẹp hoàn hảo, người ta không thể nào đi ra ngoài chương tŕnh của Đấng Tạo Hóa. Tất cả đổ vỡ đau khổ trong gia đ́nh,tcái đau khổ âm thầm nín chịu của gia đ́nh Việt Nam đến cái cảnh đem nhau ra ṭa án kiện nhau để tranh giành tiền bạc quyền lợi chỉ v́ người ta đă bấtt tuân nguyên tắc bất di bất dịch của Đấng Tạo Hóa. Nguyên tắc ấy được Đức Chúa Giêsu tuyên bố: "Các ngươi há chưa đọc lời chép về Đấng Tạo Hóa hồi ban đầu dựng nên một người nam và một người nữ, rồi phán ràng, v́ cớ đó, người nam sẽ ĺa  mẹ mà kết hợp với vợ ḿnh và cả hai sẽ cùng nên một thịt sao? Thế th́, vợ chồng không phải là hai nữa, nhưng là một thịt mà thôi. Vậy, loài người không nên phân rẽ những người mà Đấng Tạo Hóa đă phối hợp"(Ma 19:4-6).

146. NGƯỜI THẢ BOM NGUYÊN TỬ TRỞ THÀNH NHÀ TRUYỀN GIÁO

Sáng sớm ngày 6-  8-  1945, viên đại úy phi công Mỹ Robert Lewis đă nhận được lệnh cất cánh thi hành một phi vụ quan trọng, nhưng anh không hề biết phi vụ này quan trọng đến mực độ nào.

Vào khoảng 11 giờ, Lewis được lệnh tiến vào không phận Hiroshima và thả trái bom số 1. Trở về căn cứ, anh đă được tiếp đón như một anh hùng. Nhưng khi biết được rằng trái bom nguyên tử do ḿnh ném xuống Hiroshima đă làm hàng trăm ngàn người chết và hàng vạn người bị thương, Lewis bắt đầu suy nghĩ dữ dội. Anh giả từ binh nghiệp để thực hiện một quyết định:

-Tôi đă được sai đi giết hàng trăm ngàn người. Chiến tranh thật ghê tởm! Tôi muộn kiến tạo một thế giới đầy yêu thương.

Sau đó Lewis dấn thân trở thành một nhà truyền giáo rao giảng ḥa b́nh và t́nh yêu của Thượng Đế cho tất cả mọi người. (MV).

147. THÂN THỂ LÀ ĐỀN THỜ BIỆT RIÊNG CHO THÁNH LINH NGỰ

Một vị mục sư đi ngang một tiệm bán đồ cổ Đại Hàn ở Los Angeles, ông chú ư đến cái tô bằng đồng rất đẹp. Ông bước vào tiệm hỏi:

-Ông chủ ơi, cái tô súp đó giá bao nhiêu tiền?

Người chủ tức giận:

-Tôi cấm ông gọi cái đó là cái tô súp.

Vị mục sư xin lỗi:

-Nếu tôi có xúc phạm ông điều ǵ th́ xin tha lỗi, tôi tưởng nó cũng là cái tô súp như những cái khác.

Người chủ trả lời:

-Đó không phải là tô súp, nhưng là cái tô được chế tạo cách đặc biệt, chỉ chứa đựng một loại rượu đặc bịệt, trong một buổi lễ đặc biệt, đó là lễ cưới của hoàng gia Đại Hàn, và chỉ một ḿnh vua Đại Hàn mới có quyền uống rượu từ chén đó thôi.

Đời sống chúng ta cũng vậy, đă được Chúa Cứu Thế Giêsu đổ huyết ra mua chuộc, biệt riêng ra tháh, con để làm chỗ Chúa Thánh Linh của Đức Chúa Trời ngự mà thôi Cuộc đời chúng ta không thể chứa điều khác ngoài Chúa Thánh Linh là Đấng đang ngự trị trong đền thờ thân thể chúng ta. (ĐM). .

148. HĂY LÀM ĐIỀU THIỆN CHO MỌI NGƯỜI

Có một cậu  kia được cha ḿnh đưa đi xem hát xiếc. Hai cha con đứng sắp hàng chờ đến phiên ḿnh mua vé vào cửa.

Phía trước họ là một gia đ́nh mười người. Tám đứa con ngoan ngoăn đứng theo hàng đôi, chờ cha mẹ chúng mua vé. Hai ông bà đó cứ đếm măi số tiền họ có nhưng vẫn không đủ tiền. Họ sẽ phải đưa các con ḿnh ra về trong thất vọng năo nề. Họ lúng túng bối rối không biết phải cắt nghĩa thế nào với những đứa con ngây thơ của ḿnh.

Thấy vậy cha cậu bé giả vờ làm rớt tớ giấy hai mươi đồng bên chân hai ông bà đông con kia rồi nhặt lên và nói rằng:

-Ḱa, tiền ông bà làm rơi!

Hai ông bà đó mừng quá v́ đă có đủ tiến cho các con ḿnh xem xiếc. Họ cảm ơn cha cậu bé rồi vội vă đưa các con ḿnh vào cửa. Trong khi đó hai cha con cậu bé lẳng Lặng ra về hẹn nhau dịp khác đến xem xiếc. Ḷng họ cảm thấy vui cách nhẹ nhàng và đầy ư nghĩa v́ đă làm được một việc thiện nho nhỏ.

Lời Chúa dạy: "Vậy, đương lúc có dịp tiện hăy làm điều thiện cho mọi người, nhất là cho anh em chúng ta trong

đức tin" (Gal 6:10). (ĐSPNBT).

149. PHẠM HÚY

Thái Lan là một nước quân chủ lập hiến. Điều khiển guồng máy nhà nước là vị thủ tướng và nội các, nhưng đứng đầu nước Thái Lan vẫn c̣n có vua và hoàng hậu rất được mọi người kính nể.

Một lần nọ, trong dịp bầu cử, vị thứ trưởng nội vụ là ông Veera, khi vận động tranh cử cho một người bạn, đă nói đùa một câu như sau: "ước ǵ tôi được sinh ra làm hoàng tử! Làm hoàng tử th́ giờ này tôi được ngồi uống rượu chứ không phải đứng đây làm ǵ cho mỏi chân". Ông Veera chẳng những nói như vậy mà lại c̣n dùng ngôn ngữ chỉ dùng cho nhà vua như cách ta nói bệ hạ, hạ thần...V́ vậy một người trong đám đối lập đă tố cáo ông Veera là phạm húy và ông đă phải từ chức v́ tội phạm húy, dù trước đó ông đă bằng ḷng qú trước quốc hội, trước chân dung của quốc vương và hoàng hậu Bhumibol Adulyadej để tạ tội

Ngày xưa, khi nước ta c̣n có vua, các thí sinh khi đi thi sợ nhất là phạm trường quy, tức là phạm những qui luật thi cử mà thí sinh phải vâng giữ. Một trong những qui luật đó liên quan đến tên họ của nhà vua và hoàng tộc mà thí sinh phải tránh. Người nào vô t́nh nay cô ư dùng những từ có tên hay có liên hệ đến nhà vua, th́ bị kể là phạm húy và bài thi sẽ bị đánh rớt Ngày nay, dù không có vua, nhưng chúng ta cũng vốn có thể mắc phải tội phạm húy khi chúng ta nói phạm đến Thượng Đế hay tha nhân. Chúng ta có lấy danh Chúa nói đùa không? Chúng ta có nói xấu, nhục mạ và nói những lời có hại cho người khác không? (ĐTPAâ).