XƯNG TỘI
"Con
hãy về và làm tốt hơn. Dọn tâm hồn để mừng Chúa Phục Sinh".
Lời vị linh mục vừa
dứt, tôi đứng lên rời Tòa Giải Tội lòng phơi phới hân hoan. Tôi
quên cả cám ơn vị linh mục, Chúa. Tôi muốn hét lên cho những người
chung quanh nghe, "Tôi đã sạch".
Ngày
còn bé, mỗi lần xưng tội tôi chuẩn bị một bản liệt kê thật dài
đầy đủ các thứ, loại tội. Nào là chửi tục, trốn học, không thuộc
bài, đánh nhau ... Quì nơi tòa, tôi đọc hết bản danh sách tội, và sau
đó chuẩn bị lãnh bản án. Thường thì 5 chục kinh hoặc một đoạn Phúc
Âm hay Thánh Vịnh. Tôi rất sợ xưng tội. Không phải tôi muốn giấu
tội nhưng sợ cha sở bắt đền tội nhiều. Đã có lần tôi theo chúng
bạn đi tắm sông 3 ngày liên tiếp để khỏi phải đi xưng tội ...
Lớn
lên, tôi cũng chẳng khác bao nhiêu. Tôi xưng cho đúng luật Hội
Thánh, một năm một lần. Những lần như vậy lại đúng vào dịp mọi người
"không hẹn mà gặp". Đứng chờ hàng dài, người ta chen lấn
nhau để xưng tội. Có lần đến trễ, hết giờ cha ngồi tòa, tôi phải về
không, tôi nhủ thầm: "Đó, Chúa biết, con có cố gắng đến nhưng
tại hết giờ".
Tôi
xưng tội như một cái máy phát băng. Lần nào cũng lập đi lập lại
nguyên văn những tội đã xưng lần trước, rồi hứa xin chừa. Có lần
tôi đã đùa rằng: "Nếu cha sở lập một bản danh sách giáo dân
cùng những tội của họ, để rồi mỗi lần ngồi tòa cha điểm danh và
người xưng tội chỉ cần thưa: "Có mặt, tội như cũ". Và cha sẽ
phán: "Việc đền tội như cũ". Như vậy có phải đỡ mất thì
giờ và khỏi phải chen lấn, tranh giành nhau không?
Tôi
sợ xưng tội nơi những vị linh mục quen biết - sợ nhận ra giọng - những
cha bắt đền tội nhiều. Tôi thấy nơi Tòa Giải Tội hình ảnh bố tôi
nghiêm khắc, ánh mắt giận dữ, tay cầm cây roi dài trong mỗi khi sửa
phạt tôi. Nhưng chứng nào tật nấy có chừa đâu...
...
Nhiều khi tôi thấy mình như chẳng có tội gì cả. Tôi giữ 10 Điều Răn
và 6 Điều Luật như đã dạy. Xưng tội, đền tội, rước lễ. Tuy nhiên,
trong 10 Điều Răn, khoản tóm lại, tôi lại thấy mình chẳng giữ được
gì cả.
Tôi
đâu có thờ phượng và kính mến Chúa trên hết mọi sự, nếu có tại
sao tôi lại cho Chúa "leo cây"hay đổi giờ hẹn ngày Chủ Nhật
mỗi khi tôi cần đi dự tiệc tùng, vui chơi, làm việc khác ... Tôi sợ
mất việc làm, mất tiền lương nên đâu dám nghỉ những ngày lễ buộc,
kiêng việc xác. Tôi chẳng bao giờ chia tiền lương "OT" cho
Chúa mỗi khi hãng "bắt buộc"tôi làm thêm giờ ngày Chủ
Nhật. Và tôi còn cả ngàn lý do khác để khỏa lấp cho việc đã không
thờ phượng và kính mến Chúa trên hết mọi sự.
Tôi
thương người lắm chứ ! Nào là cha mẹ, anh chị em, bạn bè và tất cả
những người tôi thích. Còn ông A. đó không bao giờ tôi ưa được, người
chi mà "nhìn mặt thấy ghét". Hay "cái con mụ vợ"ông
X thật khó chịu, người đã xấu lại còn lúc nào mặt cũng vênh lên,
nhìn thấy là muốn "cho một bạt tai". Nhiều lúc tôi còn thề
độc "đến chết cũng không tha"chỉ vì một câu nói, một hành
động của người làm không theo đúng ý tôi.
...
Chưa bao giờ tôi có được cảm giác như lần xưng tội vừa rồi. Vị linh
mục già, giọng đầy trìu mến, Ngài bảo tôi: "Con hãy về và làm
tốt hơn. Dọn tâm hồn để mừng Chúa Phục Sinh". Ngài không trách
móc cũng chẳng bảo tôi phải chừa tội. Tôi như nghe chính tiếng Chúa
đang âu yếm nói với tôi. Tôi buồn như người con trong tích cũ - không
khóc khi bị đánh đòn vì biết cha mẹ mình đã già yếu hơn xưa - vì những
điều mình đã vấp phạm. Tôi thương Chúa nhiều hơn.
Tôi
thấy Chúa chịu nhiều thiệt thòi hơn ai hết. Trong đêm giá rét, nơi đồng
hoang Chúa lạnh lẽo khi tôi đang vùi mình trong những cuộc vui. Ngày người
ta kết án tử hình Chúa, tôi ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi dùng chiếc búa
nặng nhất và những cái đinh dài nhất để cùng người ta đóng đinh
Chúa vào thập tự. Tôi vào bè cùng tên trộm cướp để nhạo báng và
thách đố khi Chúa đang bị treo trên thánh giá. Tôi nào biết những hy
sinh chịu khổ hình đó Người gánh lấy chỉ vì thương tôi.
Tôi
xin Chúa đủ điều, muốn Người phải theo ý tôi. Tôi trách móc, giận hờn
chỉ vì không nhận ra những điều nhận được từ nơi Chúa, những việc
Ngài làm cho tôi. Tôi không nghe tiếng Chúa trả lời tôi : "Hỡi
con yêu quí của cha, Ta thương con và Ta không bao gi bỏ con. Những khi
con bị thử thách và đau khổ, khi con chỉ thấy bóng mình độc hành, đó
là lúc Cha đang bồng con đi" (Footprints).
Tôi
vui mừng. Tôi biết Cha vẪn luôn đang mong đợi, với đôi tay rộng mở để
được ôm con vào lòng, tha thứ hết những lỗi lầm tôi đã phạm cho dù
nặng đến đâu. Tôi sung sướng. Vì từ nay tôi lại được tiếp tục dự
tiệc và ở bên cạnh Cha. Tôi thấy mọi người chung quanh như đang tươi
cưi cùng tôi và trên thập giá Chúa nhìn tôi mỉm cười.
Mùa Chay 1996