Bảy Bí Quyết
Của Những Người Công Giáo Thành Công
Bùi Hữu Thư
Trong những
chuyến đi trong nước và ngoại quốc, tôi có gặp những người công
giáo có một sức thu hút đặc biệt đối với tôi. Họ có thể là linh
mục, tu sĩ nam nữ, giáo dân, lớn tuổi, thanh niên hay là trẻ em. Họ
thuộc mọi tầng lớp trong xã hội. Có một cái gì làm cho họ khác
biệt hẳn những khác. Có thể chỉ là cái vẻ nhìn là lạ nơi họ, hay
cách ăn nói của họ, hay một sự hiện diện, một sự tốt lành tự
nhiên tỏa ra nơi con người của họ? Họ có một sức mạnh tinh thần nào
đó khiến người ngoài có thể cảm nhận được. Và tôi có cảm giác
ngay rằng họ sung sướng vì mình là người công giáo. Qua những mẩu đối
thoại với họ, tôi có thể rút ra được rằng họ có một số bí quyết
của người công giáo thành công. Thành công đây không có nghĩa là
thành công trước mắt người đời về công ăn việc làm, về tài sản
sẵn có, hay về căn nhà đồ sộ của họ. Họ cũng không nhất thiết
phải là những người lãnh đạo trong cộng đồng hay giáo xứ của họ.
Nhưng họ thành công vì đạo Công Giáo là khuôn mẫu cho cuộc sống và
hành động của họ, là động lực nằm ngay trong giữa trọng tâm con
người họ, là nguồn cảm hứng liên lỉ thúc đẩy họ suy niệm về con
người chân thực của mình. Đạo Công giáo giúp họ tìm được hướng đi
ngoài đời. Đối với họ, đạo công giáo không phải chỉ là một tấm áo
lông họ bó buộc phải mang trên mình, hay một số những bổn phận họ
bó buộc phải tuân giữ. Thật vậy, sống như người công giáo đôi khi
có thể hết sức khó khăn, chính những người này cũng phải thú nhận
như vậy. Nhưng họ có đức tin, và biết thực hành đức tin ấy một cách
bền bỉ mà mềm dẻo. Đây là một động lực hướng thượng làm cho giầu
mạnh hơn. Không hẳn là họ có đầy đủ cả bảy bí quyết tôi sẽ liệt
kê dưới đây, nhưng đây giống như những sợi chỉ được luồn trong suốt
cuộc đời của họ. Đối với một số, những bí quyết này đã trở nên
tiềm ẩn; đối với người khác lại là những đích điểm họ muốn đạt
tới. Chúng ta thử xem xét bẩy bí quyết này của người công giáo
thành công, coi có áp dụng được cho chúng ta không? Biết đâu chúng
ta lại có những bí quyết khác cũng quan trọng không kém.
1. Luôn luôn kết hiệp với Thánh Thể:
"Thánh thể vừa
là một thực tại, vừa là một dấu chỉ cho những người công giáo
thành công. Không có Thánh Thể trong đời, họ sẽ cảm thấy nghèo
nàn, cô đơn và trống rỗng". Rất nhiều người đã thổ lộ rằng
giây phút tiến lên bàn tiệc thánh thật là trọng đại, vì được kết
hiệp với mình và máu Chúa Kitô. Trong thời đại con người khao khát
tìm đến với cuộc sống tâm linh, khi những người có linh hồn đói khát
muốn tìm kiếm sức mạnh thiêng liêng nơi những chỗ cổ kính hay lạ lùng,
việc gặp gỡ Chúa trong Mình Thánh là những giây phút thật nhiệm
mầu. Không hẳn là những người công giáo thành công không thăm
viếng những đất thánh của tôn giáo khác, hay không đọc những cuốn
sách hứa hẹn họ những gì cao xa. Nhưng họ vẫn luôn luôn nhìn thấy
trong bí tích Thánh Thể cơ hội thường trực, sẵn có, duy nhất và hi
hữu. Họ nhìn Thánh Thể như một sự kiện rường cột và một dấu chỉ
của đời sống công giáo. Đây là sự thật: một món quà quý báu đang
chờ đợi mỗi sáng chủ nhật, sau cánh cửa của một nhà nguyện nhỏ bé
tại một ngôi làng, hay tại một vương cung thánh đường đồ sộ của một
đô thị trong suốt tuần lễ.
Nhiều người bỏ bữa
ăn trưa để đi xem lễ. Đối với họ, thật là giản dị: họ cảm thấy
phải đến gặp Chúa hàng ngày. Họ xem lễ và chịu lễ như là lúc họ
đến báo cáo với Chúa về những gì họ đã làm sáng hôm ấy, xem họ
có khiếm khuyết gì không, và giúp cho họ có nhiều nghị lực hơn trở
lại với công việc buổi chiều.
Người công giáo
thành công có tự coi mình là xứng đáng hơn chúng ta để được lãnh
nhận Mình Thánh không? Chắc chắn là không. Những người này biết rõ
những thiếu sót của họ, và đôi khi hết sức thất vọng về mình, nhưng
họ khiêm tốn khi được gọi mời "hãy đến mà ăn". Và họ
được khuyến khích bởi lời mời gọi này: "Lạy Chúa, con chẳng
đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn
con sẽ lành mạnh". Họ vững tin họ sẽ được chữa lành bởi quyền
lực của Thánh Thể. Thánh Thể cũng là một dấu chỉ mãnh liệt cho
những người công giáo thành công, một sự nhắc nhở cụ thể rằng họ
trực thuộc vào một cộng đồng vĩ đại.
Trong khi họ nối đuôi
nhau, từ từ tiến lên bàn thánh, với bàn tay vươn ra, có một cảm
giác của sự kết hiệp với nhau một cách mạnh mẽ trong phút long
trọng này. Mỗi người tiến đến bàn thánh với những nhu cầu, ý nghĩ
thầm kín và lời nguyện riêng tư; họ đến trong lúc vui buồn hay sướng
khổ. Ở đây, người công giáo không được phân biệt bởi chiều sâu
của đức tin hay trạng huống cuộc đời; tất cả đều bình đẳng trước
mặt Chúa. Và trên khắp thế giới, người công giáo mỗi phút giây
đang tiến lại gần các bàn thờ, tất cả đều đang tìm gặp Chúa.
Thánh Thể là một
dấu chỉ của sự hiệp nhất và tiềm lực của người công giáo, và cũng
là dấu chỉ của một nhu cầu khẩn thiết. Nhu cầu này được thỏa mãn
qua tấm bánh mỏng nhỏ nhoi, hay qua hớp rượu nho. Những người công
giáo thành công không ngần ngại nói về sự đói khát của họ đối
với của ăn thiêng liêng này, và khi đã nhận lãnh, họ cũng xác
nhận cảm giác an toàn, bình an và quyền năng đang bao phủ trên họ.
2. Người công giáo thành công biết
tưởng nhớ đến cộng đồng đức tin:
"Người công giáo
thành công biết rằng họ cần đến sự đồng hành của kẻ khác trong
hành trình về với Chúa, họ cần đến một mái ấm cho linh hồn..."
Nhiều người đã có lần tự cắt đứt ra khỏi một cộng đồng đức tin,
muốn đi một mình, đôi khi lý luận rằng họ cũng có thể gần được
Chúa, y như khi ở trong một nhóm người. Họ cũng đúng một phần nào.
Chúa đến với chúng ta trong thinh lặng, trong khi chúng ta cầu nguyện,
và trong mọi biến cố mỗi ngày. Chúng ta không cần vào nhà thờ mới
cảm nhận được sự hiện diện của Chúa.
Nhưng người công giáo
thành công đã cảm thấy một nhu cầu liên lỉ phải trực thuộc một
cộng đồng lớn hơn, để họ không cảm thấy cô đơn, không đi lạc đường.
Họ công nhận rằng họ là những tạo vật trong một xã hội cần cung
cấp và tiếp nhận sự khuyến khích của những kẻ có cùng một lý
tưởng, dù quan niệm và mục tiêu của đời sống thiêng liêng có khác
nhau.
Đối với nhiều người
công giáo thành công, mái ấm cho linh hồn và cộng đồng đức tin là
giáo xứ của họ; nhưng đối với người khác, có thể đó là một trung
tâm công giáo, một đại học, một nhà dòng, một phong trào công
giáo, một hội đoàn, một nhóm học hỏi Thánh Kinh, hay một nhóm cầu
nguyện. Hiệp đoàn thông công có thể được diễn ra trong một buổi
thánh lễ, trong một buổi tĩnh tâm, hay trong một đám đông tụ hợp già
trẻ trong một thánh lễ ngoài trời khi cắm trại, hay ngay trong một
phòng khách của một gia đình nào đó.
Họ là những người
muốn được nghe biết những câu chuyện về gia đình tiền nhân của họ,
và truyền khẩu lại cho các thế hệ sau. Họ ý thức được là họ trực
thuộc một dòng dõi những người công giáo, xuất phát từ Chúa Kitô
và vượt quá giới hạn của trí tưởng tượng của họ.
Cộng đồng đức tin
tạo được những bóng mát trong sa mạc cho những nhóm đặc biệt có chỗ
tụ tập. Mỗi nhóm đang đi trên nhiều hành trình khác nhau, nhưng tất
cả đang tìm hiểu về Chúa và đang ước ao được đến gần Ngài hơn. Với
tất cả những khiếm khuyết, giáo xứ, dòng tu hay nhóm cầu nguyện vẫn
là gia đình đức tin của họ hiện thời. Liệu họ có thể hình dung ra
một nhóm khác tốt hơn để gia nhập không? Đa số có thể cho rằng có
những chỗ tốt hơn.
Tuy nhiên, trong thực
tế, đây là gia đình của họ, với tất cả những gì vĩ đại hay thiếu
sót. Đây là những buổi họp mặt chứa đầy nước mắt và tiếng cười.
Nhìn rõ bộ mặt của nhau, họ đã nhận chân được là, tuy có khác nhau
về nhu cầu và hoàn cảnh, họ đều một lòng đến với nhau.
Lạy Chúa, con đến
đây với bạn bè con, chúng con đang vật lộn vất vả để được gần Chúa
hơn. Con muốn được gần Chúa hơn. Con muốn hiểu Chúa hơn. Con cần Chúa
giúp con trong cuộc sống. Xin Chúa giúp con, và xin Chúa ban cho con
của ăn. Một phóng biên báo Wall Street viết: "Trong thánh lễ, tôi
chẳng phải làm gì hơn là cầu nguyện và giữ thinh lặng. Cả một tuần
lễ bận rộn vất vả, đây là giờ phút bình an. Không có lúc nào khác
trong tuần tôi có thể cảm nhận rõ hơn được sức mạnh của đức tin,
nhờ đó tôi mới đủ khả năng để khởi sự một tuần lễ mới và viết
lách thành công".
Một người Tích Lan
được nuôi dưỡng bởi tư tưởng huyền bí của Đông phương, cho biết ông
đã cảm thấy: "một tiềm lực bao bọc ngôi thánh đường. Cả một
khối người cùng tin ở một điều. Và khi có rất nhiều người cùng tin
ở một điều, thì sức mạnh trở nên khủng khiếp. Khuôn viên nhà thờ
giúp ta tốt lành hơn. Ai cũng tin như vậy. Nhờ vậy không ai có thể
lạc lối".
Vì người công giáo
thành công thuộc về một cộng đồng đức tin và thờ phượng, họ được
lôi cuốn một cách tự nhiên về những tổ chức và cá nhân công giáo
khác. Họ hy sinh cho con cái họ có thể theo học trường đạo. Họ cố
gắng tham dự những chương trình công giáo, như các dạ vũ gây quỹ hay
các trận đấu banh. Họ muốn được ở trong đám đông người công giáo
để thêm cơ hội làm quen với người khác. Khi cùng có một ngôn ngữ
và một mục đích, họ tìm được ra những dị biệt và pha trộn của các
kinh nghiệm sống dồi dào.
3 - Người công giáo thành công tin cậy
vào lương tâm và khả năng phán quyết của mình, nhưng không bao giờ
cô đơn:
"Công đồng
Vatican II cho người công giáo biết quyền lợi mới và những bổn phận
nghiêm trọng mới". Công đồng cho họ hay rằng lương tâm của mỗi
cá nhân là tòa án tối cao phán xết hành động của họ. Dĩ nhiên vẫn
có điều luật, điều răn, giáo lý và học thuyết, nhưng tối hậu thì
không có gì xếp hạng trên cái điều bí nhiệm có tên gọi là lương
tâm.
Người công giáo
thành công đã chấp nhận thách đố khó khăn này, và khi phải đứng
trước những quyết định về luân lý hàng ngày, họ có sẵn trong người
khả năng để chọn lựa quyết định tốt. Lương tâm, bản năng nhạy cảm,
ý niệm về công bằng và hợp lý và thói thường căn bản của họ, đã
luôn luôn sẵn sàng ứng phó với những quyết định phức tạp và khó khăn
nhất.
Thế nhưng người công
giáo thành công không kiêu ngạo hay vô tư lự đến mức nghĩ rằng họ
có thể hoạt động trong khoảng trống không (vacuum). Họ được đào tạo
bởi những giáo điều và học thuyết, mà không bị bóp nghẹt bởi muôn
vàn quy tắc luật lệ. Trường hợp khác nhau đòi hỏi những phản ứng
khác nhau, họ luôn luôn sẵn sàng để phân tách -có khi ngay lập tức-
tìm ra quyết định nào họ phải chấp nhận, đường hướng nào họ phải
theo. Họ không tìm kiếm những giải pháp tuân theo giáo điều răm rắp
từng giòng từng chữ, mà tìm kỳ được cỗi rễ của chân lý và công
chính theo tinh thần của lề luật.
Người công giáo
thành công thận trọng tránh không lạm dụng lương tâm như là một lý
do tiện lợi để dung túng điều họ muốn làm, thay vì là Thánh Thần
trong lòng chỉ dạy họ điều nên làm. Nhờ vậy, mọi quyết định của đời
họ đã không căn cứ vào sự tiện lợi nhanh chóng. Họ ý thức rõ
lương tâm không chỉ là một cảm xúc, mà chính là một tổng hợp của
linh tính, kiến thức, và sự tỉnh thức trước hiện tình. Họ hiểu rằng
không phải mỗi ngày là phải canh cải hệ thống giá trị, có điều là
lương tâm con người thường gặp phải những mâu thuẫn và bối rối
khiến ta phải tìm ra giải pháp tốt nhất để xử trí.
Người công giáo
thành công trông cậy vào chính họ, vào giáo hội của họ và vào
Thiên Chúa, là những cộng tác viên đắc lực và trung thành về vấn
đề luân lý. Họ hiểu rằng Thiên Chúa luôn luôn ở với họ trong
những lúc khó khăn, bấn loạn, và họ không bao giờ cô đơn. Dùng
lương tâm làm kim chỉ nam soi đường, họ có thể cởi mở đón nhận những
quan điểm đối nghịch.
Đúng vậy, họ có ý
niệm chắc chắn về đời sống công giáo phải ra sao. Họ có thể không
đồng ý với những huấn dụ của hội thánh về ngừa thai, về sự kiện
những cặp ly dị không được rước lễ. Người công giáo ngày nay không
giống thế hệ trước, khi các giáo điều và huấn dụ cứng nhắc chi
phối rất nhiều khía cạnh trong đời sống con chiên, không chừa chỗ
nào cho họ có thể lý luận theo ý nghĩ riêng tư.
Tuy nhiên, họ ý thức
rằng họ có nhu cầu thường xuyên là phải được thách đố, và phải
mềm mỏng hơn để có thể lắng nghe quan điểm của người khác, dù cho
điều này có làm cho họ phải khó chịu. Họ biết rằng cho dù ý kiến
mình có vẻ vững mạnh đến đâu, nó vẫn có thể cần được sửa sai hay
đôi khi phải đổi ngược lại hoàn toàn. Điều này không có nghĩa là
người công giáo thuần thành phải thường xuyên lật mặt trở cờ trước
những vấn đề to lớn trong ngày. Nhưng họ biết rằng lắng nghe những ý
kiến khác không phải là dấu chỉ của sự yếu đuối, mà là một sự
vững tin rằng ý kiến của họ đủ vững mạnh để được đem ra mổ xẻ.
Đời sống của họ
phản ảnh tâm tình của thánh Phêrô Đamiên khi ngài nói: "Hãy
đứng trước công lý và sợ hãi. Chuẩn bị tâm hồn, vì bạn sắp bị thử
thách". Người công giáo thành công hiễu rõ cái lều vĩ đại bên
dưới có cả tỉ người đang trú ngụ, dưới cái lều này sẽ có cả những
người có một kết luận, lối sống và cá tính đối nghịch trực tiếp
với họ.
Những người này có
ít công giáo hơn họ không? Chúa có yêu họ ít hơn không? Người công
giáo thành công ý thức rằng đời sống là một cuộc hành hương thay vì
một chuyến đi đã được sắp xếp sẵn. Những luồng gió của lịch sử sẽ
thổi từ bất cứ hướng nào, khiến cho các hoàn cảnh thay đối rất
nhiều.
Người công giáo
thành công duyệt lại đời mình với tất cả những khúc quanh họ đã
trải qua, và hiểu rằng nhiều quan điểm giờ này họ quyết liệt phản
đối lại chính là những quan điểm ngày xưa họ đã có. Suy niệm được
như vậy đem lại cho họ cả một tinh thần bác ái lẫn khả năng tiếu ngạo
biết tự riễu vể sự đổi thay của mình.
4 - Người công giáo thành công thường
làm những việc đòi hỏi phải thoát ra khỏi cái vỏ của họ :
"Có thể là làm
việc trong một viện dưỡng lão, phục vụ như một thừa tác viên thánh
thể, thăm viếng nhà thương, làm anh nuôi chị nuôi, trông nom một bà
cô già nua bệnh tật, hay chỉ là nhường chỗ trên xe buýt vào cuối
một ngày mệt mỏi, nhưng người công giáo thành công là những người
bắt buộc phải làm những điều kéo họ ra khỏi cái vỏ của họ".
Họ ý thức rằng, nếu
tin mà không làm, họ sẽ sống một đời sống đức tin khô héo như cây
không có nước. Việc lành, nhỏ hay lớn, đều là những điều làm đức
tin của họ được tươi mát, là biểu tượng cụ thể cho việc thực thi
đức tin, và đem lại cho họ một ý niệm rằng họ được mời gọi, không
những chỉ để biết hay để thảo luận -- nhưng còn là để thực hành --
đường lối của Chúa Kitô hàng ngày. Nói và làm những điều tốt
lành, họ không cảm thấy phải hy sinh mà chỉ thấy sung sướng. Làm
việc thiện đem lại cho họ niềm vui: họ được lãnh nhận nhiều hơn là
cho đi; họ không cảm thấy nghèo đi, mà thấy mình giầu thêm. Đó chính
lại là điều khuyến khích họ làm nhiều hơn nữa.
Điều này rất hợp
lý: nếu không được hài lòng về hành vi của mình, ta sẽ có ngày
ngưng không làm tiếp nữa. Nơi trọng tâm của người công giáo thành
công có một sự khoan dung về tinh thần --một sự hăng hái và khả
năng để làm cho đời sống dễ chịu hơn, vui vẻ hơn, tốt đẹp hơn, phong
phú hơn cho kẻ khác. Khi chúng ta vui lòng góp ý kiến, khuyến nhủ,
vỗ về an ủi, giúp đỡ kẻ khác về vật chất hay về tinh thần, chúng
ta cảm thấy đời lên hương, vì đã thay đổi được hoàn cảnh hay tâm
trạng kẻ khác. Như người Hoa Kỳ nói: "We can make a
difference!".
Mẹ tôi dạy tôi phải
làm việc từ thiện mỗi ngày, một việc không ai nhờ làm, và không
được khen thưởng. Tôi cũng học được điều này, khi gia nhập đoàn Sói
Con, vì đây là tôn chỉ của đoàn. Chúng ta được dạy dỗ bởi Thầy Chí
Thánh, là phải "thương người như thể thương thân". Hội đoàn nào
cũng có tôn chỉ Bác Ái đứng hàng đầu. Nhưng chỉ có người công giáo
thành công mới thực lòng sống theo tôn chỉ ấy.
Người công giáo
thành công thấy được sự lợi ích của việc được gọi bước ra khỏi cái
vỏ của họ, và được thường xuyên kêu gọi để vượt trên hết mọi
giới hạn. Những nữ tu tốt lành từng dạy dỗ bao nhiêu người công
giáo thành công đang vừa được khen ngợi vừa bị chỉ trích. Có thể họ
không thấu hiểu sự tế nhị của đường lối phát triển của con người,
nhưng họ biết rõ rằng con người có một khả năng to lớn.
Chỉ khi nào họ được
lôi kéo dài ra, bị đòi hỏi phải cho đi quá mức giới hạn, quá khả
năng vật chất và tinh thần, họ mới có thể trưởng thành nên một con
người tốt lành biết thông cảm, biết thương người, và biết xử thế
đúng mức. Nếu để cho họ tin vào khả năng hạn hẹp của họ, linh hồn
họ sẽ co rút lại và khô héo đi. Nếu được khuyến khích, và đôi khi
được đẩy mạnh cho cất cánh bay cao, họ sẽ mọc ra những đôi cánh lạ
lùng.
Tôi làm việc trong
một trường trung học, và phải điều hành một số nhân viên Hoa Kỳ
không mấy ưa thích phải làm dưới quyền một anh da vàng nhỏ thó. Tôi
phải hoàn thành nhiệm vụ và bổn phận của tôi, và trong khi đó tôi
phải yêu thương những người này, mặc dầu họ nói xấu, dèm pha, và
đâm tôi sau lưng, để tìm cách hạ bệ tôi. Điều này thật khó, nhờ
đức tin, nhờ sự kiên trì qua 22 năm, tôi đã chứng tỏ cho họ thấy là
có khả năng và làm việc với tôi rất dễ chịu. Tôi giúp đỡ, hướng
dẫn, lo lắng cho họ và rất công bằng.
Có thể là sự khó
khăn hàng ngày phải đối phó với một đứa trẻ mất dạy, hay một cha
mẹ già nua, hay một người chủ khó tính, ở những chỗ mà luân lý
công giáo và lương tâm không ăn nhập gì với công việc phải làm. Dù
là việc gì, người công giáo thành công thấy đó là những cơ hội, dù
khó khăn đến đâu, để thực hành một lối sống đã tiềm tàng trong con
người của họ.
5 - Người công giáo thành công sống
từng giây phút, ý thức những cơ hội thánh thiện:
"Trong thời buổi
có nhiều sự đổi thay này, người công giáo đôi khi phải rút về mái
nhà chở che của giáo hội xưa cũ để được bảo đảm trong những lúc
lung lay, hay nhắm mắt lao đầu vào không gian say sưa mở rộng của
những trào lưu, tư tưởng mới với những hứa hẹn và khả năng
mới".
Những cải tổ trong
giáo hội không xảy ra sớm sủa, theo một số người; một số người
khác lại cho là đã đi quá xa. Nhiều người lại kêu gọi phải thận
trọng trong việc duy trì kỷ luật trong giáo hội, trong khi vẫn gióng
lên tiếng kêu gọi tự do và tin tưởng.
Nhưng người công giáo
thành công nhớ đến những gì đã xẩy ra trước đó, và những gì đang
nằm trước mắt, và biết rằng tất cả thực sự không có ở đó. Phải,
những ký ức giúp cho chúng ta phán đoán, và niềm hy vọng thúc đẩy
chúng ta tiến lên, nhưng hiện tại chỉ giống như một trang giấy trắng
đang chờ đợi được viết lên. Họ biết tự chủ, biết lo lắng cho gia
đình, cho sở làm, cho cộng đồng đức tin, cho thế giới trong đó họ đang
sinh sống.
Người công giáo
thành công là những kẻ tin mãnh liệt vào viễn ảnh họ đang cùng với
Thiên Chúa tái tạo thế giới này. Họ cũng là những kẻ mơ mộng xa
xôi, luôn luôn cố gắng tìm cách để hành động tốt hơn, để trực
thuộc vào một giáo hội thánh thiện hơn. Một giáo hội nuôi dưỡng và
nâng đỡ dân Chúa, để tạo dựng theo phương cách nhỏ bé của họ, một
thế giới quan niệm vững chắc rằng không một ai trong chúng ta là một
ốc đảo. Tất cả chúng ta đều tương trợ lẫn nhau.
Trung Tâm Giáo Dân
Quốc Gia (National Center for the Laity) đang hoạt động để giúp giáo dân
thấy được sự nối kết giữa đời sống đức tin và đời sống nơi sở
làm. Đây không chỉ là đem Chúa Kitô đến nơi sở làm, mà là khám phá
ra được những ân sủng của Ngài đang hiện diện tại đó. Người công
giáo chỉ cần sử dụng trí tưởng tượng huyền bí của họ trong việc khám
phá ra Chúa trong mọi biến cố hàng ngày.
Trong những buổi hội,
khi người ta tìm cách xâu xé nhau (có thể là tất cả những căng
thẳng cần được trút ra ngoài hết), không có gì ngăn cản chúng ta
nói một vài lời an ủi cho những ai đang cảm thấy bị tấn công nặng
nề trong cuộc hội thảo. Đó là điều thật giản dị, nhưng cũng rất
thâm thúy.
6 - Người công giáo thành công luôn
luôn nhớ rằng Chúa rất khoan dung và tha thứ :
"Phải, người
công giáo thành công cảm nhận được bàn tay Chúa trên lưng họ,
khuyến khích họ tiến đến sự toàn hảo. Nhưng dù có khi họ cảm thấy
bàn tay thúc đẩy của Chúa không mấy nhẹ nhàng, họ vẫn biết rằng
Chúa vẫn còn khoan dung và tha thứ hơn nữa."
Là người công giáo
không phải là một công việc lúc nhàn rỗi. Người công giáo luôn
luôn bị đòi hỏi phải toàn thiện. Nhưng Thiên Chúa họ biết lại không
phải là một Thượng Đế thét ra lửa, hay một người giữ sổ tính công
chỉ ghi chép những thất bại của họ. Thiên Chúa của họ là đấng nhân
từ khoan dung và luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ.
Người công giáo
thành công không xa lạ gì với việc tự xét mình: họ ý thức rõ ràng
về những khiếm khuyết của họ, đôi khi ngay trong những lãnh vực họ
cho là có nhiều ưu điểm nhất. Nhưng họ lại tin tưởng vững chắc rằng,
dù cho họ có hành xử xấu xa đến đâu, thì họ cũng không bao giờ bị
đầy ải xa quá tầm tay với của tình yêu và sự tha thứ của Chúa.
Chúng ta không bao giờ được lìa giáo hội, vì chúng ta đang sống trong
tình trạng tội lỗi. Giáo Hội chính là nơi chốn thích hợp cho những kẻ
tội lỗi. Tất cả chúng ta đều là kẻ tội lỗi, chính vì vậy mà chúng
ta cần quây quần bên nhau.
"Lạy Chúa, con
không đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời, thì
linh hồn con sẽ lành mạnh". Người công giáo thành công công
nhận phần đầu của lời nguyện này là đúng, và mạnh dạn tin tưởng
vào phần hai. Còn gì nữa? Thiên Chúa thực sự là một người cha nhân
từ, liệu Ngài có cư xử kém một người cha trần thế không? Liệu Ngài
có giữ con cái Ngài đã ban cho sự sống ở xa quá tầm tay, nhất là
khi chúng kêu gào rằng chúng cần Ngài hết sức?
Người công giáo
thành công trên trái đất này không thắc mắc như vậy. Họ tin tưởng
ở sự tha thứ, và được cho phép khởi sự một cuộc đời mới. Nếu họ
xin là họ sẽ được. Đối với họ, Chúa không nhớ dai những nhược điểm
của họ.
Những điều cũng giúp
đỡ cho công giáo thành công là đức tính bình tâm, bác ái, và khôi
hài họ có về chính họ và giáo hội của họ. Ai có thể tức giận về
lỗi lầm cá nhân của mình, khi biết rằng có một Thiên Chúa yêu
thương họ hết mình và không bao giờ ngoảnh mặt đi?
Người công giáo
thành công có khả năng tách ra bên ngoài đời sống để đứng nhìn con
người yếu đuối của họ một cách trìu mến. Lạy Chúa tôi! Hắn có thể
làm như vậy à? Nó còn làm thế nữa sao?
Người công giáo
thành công có thể mỉm cười trước những lỗi lầm của mình, để sẽ
hãnh diện khi họ có thể sửa đổi và vươn lên. Họ cũng nhìn giáo hội
của họ với một tấm lòng bác ái. Cộng đồng các tín hữu này đã có
một lịch sử đáng kính, nhưng cũng không hẳn là không có những vết
hoen ố. Và cùng với cộng đồng tín hữu, giáo hội được soi sáng và
được sức dầu thánh. Giáo Hội gồm có những thành phần công chính,
nhưng cũng có những thành phần yếu đuối về luân lý.
Tuy nhiên, Giáo Hội
công giáo, có lẽ nhiều hơn các tổ chức khác trên trái đất này,
đang đứng nhiều hơn về phe những người nghèo khó và bị áp bức, đang
bênh vực cho những kẻ không có tiếng nói, và luôn luôn hăng hái
bảo vệ cho luân lý trong lịch sử nhân loại. Người công giáo thành
công tôn kính giáo hội qua uy quyền vương giả và thấu hiểu sự hạn
hẹp của giáo hội trên căn bản con người.
7-Người công giáo thành công tin tưởng
ở việc cầu nguyện và cầu nguyện hàng ngày :
"Đời sống cầu
nguyện của người công giáo thành công là cả một món ăn hổ lốn về
tinh thần, nhưng dù họ áp dụng đường lối nào, người công giáo thành
công cũng coi việc cầu nguyện là tối cần cho sự sống tĩnh tâm của
họ".
Họ có thể là một
ông công chức dạy từ 5 giờ sáng để suy niệm, trong khi cả nhà còn
ngủ, hay một bà già lần hạt suốt thánh lễ, một người nghiên cứu
Thánh Kinh, từng chữ từng câu, hay một người ngồi chiêm niệm trong tư
thế hoa sen, với đôi mắt nhắm nghiền.
Dù họ xử dụng kinh
nguyện đã in ra trên sách, lời cầu xin thì thầm, kinh Mân Côi, hay
kinh cầu thinh lặng đặt mình trước sự hiện diện của Chúa, xét mình,
hồi tâm. Dù là một kinh cầu bên giường ngủ hay tại bàn ăn, trong
khi lái xe hay ngồi trên xe điện ngầm, trong khi cho con bú hay khi đi
dạo.
Cầu nguyện có nhiều
hình thức. Cầu nguyện đối với người công giáo thành công cần thiết
đến nỗi thiếu nó sẽ có thể gây ra một sự mất thăng bằng về thể
lý.
Thiếu cầu nguyện sẽ
làm cho khó lấy quyết định, khó thấy được cái gì là quan trọng và
cái gì là phù phiếm, khó có thể tận hưởng những thành công trong
đời, và chịu đựng những thất bại một cách can đảm. Sẽ khó có thể
thực thi những hành động đòi hỏi chúng ta phải ra khỏi cái vỏ sò
của mình, và tránh được việc đi vào những con đường dẫn đưa tới
những ngõ cụt có thể tiên đoán trước.
Đối với người công
giáo thành công, cầu nguyện ít khi là dịp để có kinh nghiệm bản thân
về Thiên Chúa. Một phần là nài xin, một phần là tâm sự, một phần
là ca tụng Đấng Tối Cao, và một phần là để tạ ơn. Cầu nguyện cũng
có thể bao gồm rất nhiều lúc mơ màng nghĩ chuyện đâu đâu và những
giai đoạn khô khan.
Vì người công giáo
thành công không xa lạ gì với những khuyết điểm của mình, họ đã làm
quen với đời sống cầu nguyện bất toàn và đôi khi bị cắt đoạn. Họ
cố gắng cầu nguyện đều hòa, và đôi khi họ thành công. Nhiều khi họ
phải công nhận rằng họ thất bại. Nhưng họ vẫn cầu nguyện, với sự
tin tưởng nơi lòng khoan dung và quan tâm của Thiên Chúa.
Chỉ có một Thiên
Chúa với nhiều danh hiệu khác nhau. Trong đời sống cầu nguyện của
chúng ta, có nhiều mùa, nhiều mức độ. Đôi khi người công giáo thành
công gần như có thể chạm đến Chúa, và được đổ tràn đầy hạnh phúc
vô tả. Nhiều lúc khác, Thiên Chúa ra xa vời, và lời cầu xin của họ
thật trống rỗng và khô khan.
Nhưng người công giáo
thành công biết rằng khi tìm kiếm Chúa trong kinh nguyện, họ đã thực
sự gặp gỡ Ngài. Chúa không đòi hỏi gì nhiều hơn là một trái tim mở
rộng, và chính đó là cầu nguyện, mở lòng cho Đấng Tối Cao ở bất cứ
nơi nào, bằng bất cứ phương cách nào.