10 Điểm Cần Thiết
Trong Đời Sống Cầu Nguyện
Lm. Trần Mạnh Hùng, C.Ss.R (Úc Châu)
Bài viết ngắn gọn này là hoa trái
của tuần lễ Tu Đức (30.1 - 4.2.2001), khóa IV, dành cho linh mục tu sĩ Việt Nam
Hải Ngoại, được tổ chức tại C.I.A.M - Rôma, do Đức ông Đinh Đức Đạo, giám đốc
văn phòng phối kết mục vụ, chủ xướng. Do đó, tác giả xin chân thành cảm ơn,
trước tiên Đức ông Đạo, và tất cả quí vị đã hướng dẫn các buổi chia sẻ và cầu
nguyện trong tuần tu đức nói trên, đặc biệt là Đức tân hồng y Phanxicô Xaviê
Nguyễn Văn Thuận, đã hy sinh thời giờ quí báu để đến gặp gỡ và chia sẻ
"Chứng Nhân Hy Vọng" với anh em linh mục, và tu sĩ nam nữ, đến từ 7
quốc gia và được coi như là đại diện cho 5 Châu kéo về tại Rôma hầu tham dự
tuần lễ tu đức. Cho nên, tác giả xin mạo muội được phép chia sẻ với quí vị đọc
giả, trước tiên là anh chị em tham dự viên của khóa tu đức IV vừa qua, kế đến
là tất cả Kitô hữu một vài nguyên tắc căn bản, hầu hy vọng giúp cho anh chị em,
mỗi người trong chúng ta thăng tiến đời sống cầu nguyện của chính mình. Vì chủ
đề "CẦU NGUYỆN" hầu được coi như là một đề tài chủ lực trong những
buổi thảo luận và chia sẻ của tuần lễ tu đức nói trên. Lẽ đó, tác giả xin được
đưa ra một cách hết sức vắn gọn 10 điểm, được coi như là nền tảng căn bản giúp
cho việc cầu nguyện có kết quả tốt đẹp.
Điểm 1: Hãy sống thực với chính mình.
Tại sao đây là điều kiện tiên quyết trong việc cầu nguyện?
Bởi vì Thiên Chúa (T.C) muốn chúng ta sống cái giây phút hiện tại, mà cái giây
phút hiện tại ấy chính là trở nên một tông đồ cầu nguyện. T.C tạo dựng nên con
người để con người đối thoại với T.C, để sống trong sự hiệp thông với ba ngôi
T.C. Đây có thể được coi như là một trong những mục đích chính khi T.C tạo dựng
nên con người.
Karl Rahner, nhà thần học gia Đức, được coi như là lỗi lạc nhất của thế kỷ 20,
đã không ngần ngại để nhận định về con người như sau: "Chúng ta là kẻ lắng
nghe Lời." Điều mà trong thực tế, Rahner muốn ám chỉ đó chính là: chúng ta
được tạo dựng để đối thoại, để hàn huyên, để ngắm nhìn dung mạo, và để sống
trước tôn nhan T.C.
Đi xa hơn một tí nữa, Rahner cho rằng: con người tự bản chất luôn hướng đến sự
hiệp thông và ao ước được kết hiệp với Đấng Siêu Việt. Tư tưởng này rất phù hợp
với suy tư của Thánh Augustinô khi ngài cho rằng: linh hồn con người được dựng
nên là để cho chính T.C, lẽ đó mà bao lâu nó chưa được nghỉ yên trong cung lòng
của T.C, thì bấy lâu nó vẫn còn khắc khoải. Bao lâu mà chúng ta chưa mật thiết
kết hiệp với Chúa, thì bấy lâu ta vẫn còn khoắc khoải ưu tư.
Vậy đâu là hệ quả của chân lý trên đối với vấn đề cầu nguyện? Nó đơn giản chỉ
là: tất cả những gì chúng ta cần thiết cho việc cầu nguyện đều đã được ban tặng
cho chúng ta. Cầu nguyện sốt sắng, trước tiên, không phải là việc học cho bằng
được một kỷ thuật, nhưng đúng hơn là được bắt đầu bằng chính với thực tại con
người của chúng ta với tất cả những gì đã được T.C phú bẩm cho con người.
Điểm 2: Có tinh thần kỷ-cương.
Thánh Thômasô Aquinô, vị tiến sĩ Hội Thánh, lừng danh thời Trung cổ đã xây dựng
nền thần học của chính mình trên quan điểm: "ân sủng được xây dựng trên
nền tảng tự nhiên."
Chúng ta có thể đem điều này áp dụng vào trong thực tế của việc cầu nguyện và
rút ra một nguyên tắc như sau: Đừng chỉ có dựa vào ân sủng của Chúa mà lãng
quên cái bổn phận tự nhiên mà chúng ta cần phải làm. Tôi xin mạn phép đơn cử
một tỷ dụ để làm sáng tỏ vấn đề. Muốn thăng tiến trong đời sống cầu nguyện mà
không bao giờ chịu khó vất vả để ngồi yên tịnh hầu suy gẫm, nhưng cứ chỉ trông
vào ơn thánh của Chúa ban cho ta để có thể nói tiếng lạ ngay lập tức!!!
Làm thế nào để bạn có thể trở thành một tín đồ cầu nguyện sốt sắng? Và qua đó
có thể kết hiệp mật thiết với Chúa.
Xin được đề nghị một nguyên tắc chung: đó là thực hành. Chỉ có siêng năng thực
tập mới giúp ta trở nên hoàn chỉnh. Chúng ta đạt đến mức độ tuyệt đỉnh của bất
kỳ một lãnh vực nào, thì trong đó chỉ có một phần nhờ bởi khả năng thiên phú,
nhưng hầu hết hai phần còn lại, có lẽ quan trọng hơn, là nhờ bởi sự dày công
luyện tập. Do đó, đối với lãnh vực cầu nguyện, ta có thể coi khả năng thiên phú
là ân sủng và việc dày công luyện tập là kỷ-cương.
Có rất nhiều người trong anh chị em chúng ta đã không trở thành một tông đồ cầu
nguyện sốt sắng, mặc dù T.C đã ban cho họ ơn biết cầu nguyện, nhưng vì họ đã
không chịu khó dành thì giờ để chăm lo luyện tập việc cầu nguyện của chính
mình. Nên ta cần ghi nhớ nguyên tắc căn bản của luật tự nhiên: chỉ có tập luyện
mới trở nên hoàn hảo. Người Việt nam ta có câu: "Văn ôn, võ luyện",
thiết nghĩ đây là túi khôn của ông bà tổ tiên ta để lại.
Một trong những khó khăn thường hay gặp phải trong việc cầu nguyện, đó chính
là: sự kiên tâm bền chí. Để khắc phục được cái khó khăn này, chúng ta cần phải
thực hành việc cầu nguyện mỗi ngày. Điều quan trọng không hệ tại ở chỗ, là
chúng ta cầu nguyện lâu hay ít, nhưng hệ tại ở chỗ là chúng ta có trung thành
cầu nguyện mỗi ngày hay không. Do đó, gỉa sử chúng ta quyết định là mỗi ngày,
tôi sẽ để dành ra 10 phút để cầu nguyện với Chúa, thì chúng ta nên cố gắng giữ
đúng như vậy. Dần dà điều ấy sẽ trở thành một thói quen tốt lành. Một điều khôn
ngoan là đừng nên bao giờ đặt ra cho mình một chương trình (đề án), mà xét về
lâu về dài không thể thực hiện được, như vậy chúng ta sẽ bỏ cuộc dọc đường và
sẽ không trau dồi được cái nhân đức kiên trì.
Điều 3: Học hỏi việc suy gẫm.
Thánh Phanxicô đệ Salê nói rằng: "Không ai trong chúng ta có thể phát
triển đời sống tâm linh mà không cần đến việc học hỏi và thực hành việc suy
gẫm." Ngài cũng dạy rằng: việc suy gẫm rất đơn giản, không phức tạp
như chúng ta mường tượng, nó là việc gợi lên các suy tư về T.C trong trí não
của chúng ta, hầu hướng lòng hoặc nâng tâm hồn ta lên với T.C.
Nhìn thoáng qua, ta thấy điều này rất đơn giản, nhưng đi sâu vào vấn đề, nó quả
thực rất ư phong phú và sâu xắc. Nếu ta để ý và phân tích tư tưởng sau cùng của
định nghĩa trên về việc suy gẫm, do thánh Phanxicô đệ Salê đề xướng thì chúng
ta sẽ nhận thấy rằng: điều quan trọng của việc suy gẫm hệ tại ở chỗ là nâng tâm
hồn ta lên với T.C. Việc suy gẫm còn được giả thiết xây dựng trên và liên quan
đến những cảm xúc của con người. Tất cả những cảm xúc mà ta cảm nghiệm được -
có lúc vui, có lúc buồn - sẽ đánh động chúng ta và giúp chúng ta nâng hồn mình
lên với Chúa và cùng lúc để bầy tỏ tâm tình cảm tạ tri ân hoặc yêu mến Chúa.
Điều 4: Cần đọc sách thiêng liêng.
Nếu sự phát triển trong đời sống tâm linh nhờ vào việc học hỏi và thực hành
việc suy gẫm, và suy gẫm là hành động tập trung các tư tưởng của chúng ta vào
chính Chúa hầu có thể nâng tâm hồn mình lên với Chúa, trong sự kết hiệp mật
thiết. Do đó, chúng ta cần đến sự giúp đỡ từ các sách thiêng liêng, với mục
đích cung cấp cho chúng ta những tư tưởng để suy gẫm về T.C.
Thánh Têrêsa thành Avila đã thú nhận rằng: trong suốt 14 năm liền, thánh nữ đã
không khi nào, mỗi khi đi vô nhà nguyện, mà không cần dùng đến sách thiêng
liêng. Tôi xin phép được trưng dẫn một đoạn ngắn trong sách tự thuật của ngài
như sau:
"Đọc sách thiêng liêng rất hữu ích cho việc suy niệm. Trong suốt 14 năm
liền, tôi không bao giờ bắt đầu việc cầu nguyện mà không dùng đến sách thiêng
liêng, ngoại trừ sau khi rước mình thánh Chúa.
Tôi luôn cảm thấy khô khan khi tôi không đọc sách thiêng liêng và thông thường
những lần như vậy, tâm hồn tôi cảm thấy bồi hồi xao xuyến, có lắm khi rối
bời... và tư tưởng tôi rất hổn loạn. Nhưng khi tôi bắt đầu đọc một đoạn sách
thiêng liêng thì tôi có thể cầm lòng, cầm trí lại được, và tôi có thể bắt đầu
suy niệm."
Điều 5: Nếu nó hữu ích đối với bạn, thì bạn hãy thực hiện.
Điều này, có lẽ chúng ta đã được các cha linh hướng chỉ bảo rất nhiều lần. Và
có lẽ chúng ta, đặc biệt cho quí vị nào đã từng đảm trách việc hướng dẫn đời
sống thiêng liêng cho người khác, cũng đã từng được nghe những câu hỏi tương tự
như sau:
"Có được phép nghe băng nhạc khi tôi cầu nguyện?"; "Tôi có phải
quỳ gối mỗi khi cầu nguyện không?" hoặc "Trong khi lần hạt, có được
phép hút thuốc hay không?" Điều này làm tôi nhớ đến một câu truyện dí dỏm,
có tính cách chọc ghẹo phá phách anh em. Chuyện xảy ra giữa một cha dòng Thánh
Phanxicô và một cha dòng Tên.
Một hôm cha dòng Phanxicô đến gặp cha linh hướng của mình để tham kiến. Ngài
hỏi:
- "Thưa cha, con có được phép hút thuốc khi cầu nguyện không?"
Vị linh hướng trả lời:
- "Dĩ nhiên là không."
Sau đó, vị linh mục dòng tên cũng vô gặp cha linh hướng. Ngài hỏi:
- "Thưa cha, trong khi hút thuốc con có được phép cầu nguyện không?"
Vị linh hướng trả lời:
- "Dĩ nhiên là được, cái đó còn gì tốt bằng!!!"
Ngang qua câu truyện dí dỏm của vị linh mục dòng tên, chúng ta có thể tìm thấy
câu trả lời như sau: Nếu điều đó hữu ích cho bạn, giúp bạn có thể nâng tâm hồn
lên với Chúa trong lúc cầu nguyện thì bạn cứ vậy mà làm. Nên nhớ rằng: Thánh
thần Chúa luôn luôn dùng tất cả mọi cách thức và mọi giác quan của con người
chúng ta để giúp ta cầu nguyện. Nếu ta cảm thấy rằng: tôi cầu nguyện sốt sắng
hơn khi quì gối, thì ta hãy làm như vậy.
Điều 6: Để việc cầu nguyện sinh hoa kết trái, cần phải có đời sống liêm
chính.
Điểm này được thánh I-nhaxiô thành Loyola, vị sáng lập dòng Tên, nhấn mạnh
trong phương pháp linh thao của ngài. Thánh nhân trả lời các vấn nạn của việc
tâm hồn tự cảm thấy nguội lạnh và không sinh hoa kết trái trong đời sống cầu
nguyện của chính mình.
Một trong những điều mà thánh nhân hay thường đặt câu hỏi, đó chính là:
"Liệu bạn có trung thành với giới răn của Chúa không?" Hay "Bạn
đã trở nên thờ ơ lãnh đạm với việc yêu mến thánh ý Chúa?" Vậy trước khi ta
đặt vấn đề, tại sao tôi không cảm thấy sự hiện diện của Chúa trong giờ cầu
nguyện, ta cần nên hỏi chính mình trước hết là tôi đã yêu mến và sẵn sàng đáp
trả thánh ý Chúa chưa?
T.C mà chúng ta tìm kiếm qua việc cầu nguyện, chính là T.C đấng dựng nên con
người và vũ trụ. Khác với con người, nơi T.C không có sự phận biệt giữa T.C
hiện hữu và điều T.C muốn. Từ đó ta có thể suy tư rằng: Thiên Chúa là Thiên
Chúa muốn (God is what God wants). Cả hai là một, được quyện lẫn với nhau trong
thực tại bản chất của T.C. Bởi lẽ đó, việc ta sống hiệp thông và kết hiệp với
Chúa thì cũng chính là chu toàn thánh ý Chúa.
Mà để có thể sống trong sự hiệp thông, rồi dẫn đến hiệp nhất, ta cần nói sự
thật. Chỉ có sự thật mới có thể xây dựng đời sống kết hiệp mật thiết. Mới có
được một tương quan lành mạnh trong sự liên đới. Không có sự thật thì chỉ gây
nên chia rẽ và đi đến thất bại. Một gia đình, một cộng đoàn, một xứ đạo, một
quốc gia sẽ không có sự hiệp nhất, nếu mỗi người trong chúng ta, ai cũng biết
nói láo, và bóp mép sự thật. Vì điều này là giết chết đời sống hiệp thông và
đời sống cộng thể. Lẽ đó, đời sống tâm linh và đời sống luân lý phải đi đôi với
nhau . Cho nên, ta có thể đưa ra một nguyên lý như sau: Đời sống cầu nguyện sẽ
sinh hoa kết trái bằng việc sống liêm chính, và để múc lấy nghị lực cho đời
sống thanh liêm chính trực cần có đời sống cầu nguyện.
Điều 7: Đừng lượng giá việc cầu nguyện bằng cảm xúc.
Một trong những cám dỗ rất mạnh mẽ và thường hay xảy ra cho chúng ta trong đời
sống cầu nguyện đó chính là: ta hay thường xuyên đánh giá việc thành công hay
thất bại trong tiến trình cầu nguyện của chính mình bằng các cảm xúc có được.
Một điều ta cần để ý là mục đích duy nhất của việc cầu nguyện tựu trung ở chỗ
"kết hiệp" với Chúa. Kết hiệp với Chúa qua việc cầu nguyện, có thể có
hoặc không tạo nên cho ta những cảm giác sảng khoái.
Khi chúng ta cầu nguyện là chúng ta tìm kiếm Chúa, Đấng ngự trị đằng sau và
vượt lên trên tất cả các cảm xúc của con người. Nếu chúng ta chỉ chủ trương tìm
kiếm và đặt trọng tâm của việc cầu nguyện nơi các cảm xúc thanh thản, nhẹ nhàng
và sảng khoái, thì có lẽ ta đã đặt sai mục đích của việc cầu nguyện. Vì T.C
trỗi vượt hơn tất cả những điều ấy. Cho nên, một trong những nguyên tắc tối cần
thiết là chúng cần phải phân biệt giữa việc kết hiệp với Chúa và các trạng thái
cảm xúc của mình. Điều trước tiên, ta nên am tường là T.C có thể ban cho ta
những cảm giác tích cực và tiêu cực trong khi ta cầu nguyện. Cả hai trạng thái
này đều có thể đem lại kết qủa mỹ mãn cho ta, thể theo như thánh ý Chúa muốn.
Tôi xin đơn cử một vài ví dụ để hy vọng làm sáng tỏ vấn đề.
Một bà mẹ cầu nguyện để có đủ nghị lực và lòng kiên nhẫn hầu may ra có thể can
tâm chịu đựng sự ngỗ nghịch và bất tuân của đứa con trai hoang đoàng của bà. Bà
ta có thể được Chúa ban cho những cảm giác bình an và thanh thản trong tâm hồn,
sau khi cầu nguyện. Điều này được coi như là một cảm giác tích cực. Nhưng ngược
lai, một người chồng phạm tội ngoại tình, khi cầu nguyện thì chỉ cảm thấy sự
bất an trong tâm hồn và ông ta cảm thấy lòng mình như bị rối bời ... Điều này
là một cảm giác tiêu cực, nhưng cái cảm giác tiêu cựu ấy đã giúp ông ta ăn năn
hối lỗi và đã cải tà qui chánh. Sau này ông ta đã hồi tâm quay trở về với vợ
con và lo lắng cho gia đình.
Cho nên, ta thấy rằng, cả hai trạng thái cảm xúc khác nhau, T.C đều hiện diện,
và Ngài đã dùng những cảm giác ấy để lôi kéo và hướng dẫn chúng ta quay trở về
với đường ngay nẻo chánh, theo như thánh ý của Ngài.
Vậy thì làm sao chúng ta có thể phán đoán và định giá kết quả của việc cầu
nguyện. Chúa Giêsu trong Phúc Âm của Thánh Luca 6: 43-45 đã trả lời một cách cụ
thể như sau:
"Cây tốt thì không thể sinh trái xấu, ngược lại cây xấu không thể sinh
trái tốt, thật vậy xem quả thì biết cây ..."
Điều 8: Đừng quá kỳ vọng.
Sống trong thế giới hiện đại và đầy dẫy những phát minh mới lạ về khoa học kỹ
thuật. Con người ngay nay thường xuyên bị ảnh hưởng bởi những trào lưu cổ võ
cho việc phát triển không ngừng. Lẽ đó, một cách rất tự nhiên ngay cả trong đời
sống cầu nguyện, ta luôn kỳ vọng ở nơi sự thăng tiến liên tục của chính mình.
Nhưng có điều là trong đời sống tâm linh và cầu nguyện, mực thước đo lường của
việc phát triển thì dường như không có. Định giá đời sống cầu nguyện thì được
ví như ta đang đứng và ngắm nhìn sự phát triển của một cây kiểng. Nếu như ta
muốn, ta có thể làm cái công việc ấy, nhưng tôi xin bảo đảm với quí vị là nó sẽ
không mang lại một kết quả tích cực nào hết.
Tất cả cây cối đều phát triển mỗi ngày trước mắt của chúng ta, nhưng cho dù
chúng ta có nhìn ngắm một cách chăm chú đi chăng nữa, thì chúng ta vẫn không
thể nào nhìn thấy được sụ tăng trưởng của nó một cách tỏ tường. Một cách thức
tương tự như thế, nếu đem so sánh với đời sống cầu nguyện của chúng ta thì tôi
thiết nghĩ, nó cũng rất ư xứng hợp. Bằng việc trung thành cầu nguyện từng ngày
một, và hy vọng sau một thời gian lâu dài, ta may ra nghiệm thấy phần nào sự
thăng tiến trong đời sống cầu nguyện của chính mình. Tỷ như cây ổi mà ta trồng,
rồi 5 năm sau ta trở lại và khám phá ra, bây giờ nó đã xum xê lớn mạnh và đâm
hoa kết trái.
Một yếu tố căn bản để ta có thể nhận định phần nào sự tăng trưởng trong đời
sống cầu nguyện của chính mình, là việc cầu nguyện nếu có hiệu nghiệm sẽ thăng
tiến cuộc sống và biến đổi con người của ta, nhưng sự kiện này có thể xảy ra là
do ân sủng của T.C, chứ không tất yếu do ta định đoạt. Bạn nào muốn mình trở
thành nhà chiêm niệm chỉ trong nháy mắt thì đó quả thực là một ảo vọng.
Điều 9: Cầu nguyện là công việc của Đức Kitô và của Giáo Hội hơn là công
việc của mỗi cá nhân.
Chúng ta thông thường nghĩ rằng: cầu nguyện là việc làm của mỗi người, do đó nó
mang tính chất cá nhân. Nhưng trong thực tế, việc cầu nguyện thì nó vượt lên
trên lãnh vực chiều kích cá nhân và mang tính chất hiệp thông và có tính cách
phổ quát.
Truyện kể lại, có một chàng thanh niên nghiện ngập ma túy và đã mắc phải chứng
bệnh AIDS. Vào thời điểm gần cuối của cuộc đời, trước khi anh giã từ cuộc sống
ở trần gian, anh ta được các cô y tá và các người làm việc thiện nguyện tắm
rửa, thay áo quần, lo cho ăn uống……... nói chung họ săn sóc cho những nhu cầu
của anh thật chu đáo. Anh hết sức cảm động trước tấm lòng tốt và quảng đại của
họ. Cho nên, anh ta đã bày tỏ ước nguyện của mình: là anh ta rất muốn làm một
nghĩa cử nào đó để đền đáp phần nào cho cân xứng tấm lòng ưu ái của họ. Anh ta
không thể tự mình di chuyển và ra khỏi giường được nữa, nên một nữ tu đã đề
nghị với anh ta: là bạn hãy cầu nguyện cho những người này, như một cách thức
để đền đáp công ơn họ. Trước đề nghị như vậy, anh ta đã ôn tồn trả lời rằng:
tôi xin lỗi, không biết ma sơ có tin rằng, Chúa sẽ nhận lời cầu khẩn của một kẻ
tội lỗi như tôi, vì suốt cả cuộc đời, tôi luôn lang thang sống trên các vỉa hè
phố.
Vị nữ tu điềm nhiên trả lời: vậy anh đã được rửa tội chưa?
Thưa có.
Vậy thì Thiên Chúa Cha không thể tách biệt lời cầu nguyện của anh và của Chúa
Giêsu, con chí ái của Ngài. Vì khi anh cầu nguyện, Chúa Cha chỉ nghe có giọng
Chúa Giêsu.
Mầu nhiệm của bí tích thanh tẩy là chúng ta được tháp nhập vào trong thân thể nhiệm
mầu của Đức Giêsu Kitô. Cho nên trở thành người Kitô hữu là trở nên một Chúa
Kitô khác. Một khi đã lãnh nhận bí tích thanh tẩy, bạn cầu nguyện là Chúa Giêsu
cầu nguyện. Cho nên thánh Phaolô đã khẳng định rằng: mỗi khi ta cầu nguyện là
ta dâng lời cầu nguyện với Chúa Giêsu, trong Chúa Giêsu và nhờ Chúa Giêsu. Cho
nên khi Chúa Cha nhìn Chúa Giêsu, Ngài thấy trong Chúa Giêsu tất cả chúng ta.
Vậy mỗi khi cầu nguyện, ta hãy nhớ kết thúc bằng câu: nhờ Đức Kitô con Chúa,
Chúa chúng con, như Giáo hội vẫn dạy.
Điều 10: Cầu nguyện là chiêm ngắm.
Người ta kể lại một câu truyện như sau: có một ông lão kia, mỗi buổi trưa ông
đều đi đến một ngôi thánh đường nọ, và luôn luôn ngồi ở dãy ghế sau cùng. Sau
một thời gian lâu dài, mọi người đều lưu ý đến ông. Họ không biết rõ gốc tích
và lai lịch của ông lắm, nhưng họ rất đỗi ngạc nhiên và thắc mắc: không biết
ông lão kia đã làm gì trong suốt khoảng thời gian ông ta ngồi cầu nguyện ở phía
cuối nhà thờ? Rồi một ngày kia, một người trong đám họ, bèn bạo dạn hỏi thăm
ông lão: "Xin ông vui lòng nói cho chúng tôi biết, ông đã làm gì mỗi khi
ông cầu nguyện?"
Ông lão vui vẻ và điềm nhiên trả lời: "Đôi khi tôi đến đây và tôi ngồi
để nói chuyện với Chúa Giêsu. Dịp khác, tôi chỉ ngồi và ngắm nhìn Chúa Giêsu.
Nhưng phần nhiều là tôi chỉ ngồi để chiêm ngắm Ngài."
Như chúng ta đã nói với nhau là mục đích của việc cầu nguyện tựu trung ở chỗ là
gặp gỡ và kết hiệp mật thiết với Chúa. Chúng ta muốn hiện diện trước tôn nhan
Chúa và chúng ta biết rằng khi chúng ta cầu nguyện là chúng ta đang đặt mình
trước mặt Chúa và Chúa đang hiện diện với chúng ta. Chúng ta mong ước được
Thiên Chúa tuôn đổ tràn đầy trong tâm hồn chúng ta những tâm tình yêu mến và
chúng ta cũng khao khát được trở nên một với Chúa, ngang qua việc kết hiệp mật
thiết với Ngài.
Thiên Chúa luôn nhìn ngắm chúng ta bằng ánh mắt đầy lòng yêu mến, và ta đáp lại
bằng ánh mắt tâm hồn rực tràn lửa yêu thương. Và trong giây phút như vậy ngôn
ngữ loài người trở nên vô hiệu lực. Trong bối cảnh như vậy, theo truyền thống
Kitô Giáo, thì sự kiện như thế được gọi là chiêm niệm, cho nên lời nói và hành
động cần được nhường chỗ cho việc ngắm nhìn. Sự ngắm nhìn này được ví như thể
"cái nhìn" say đắm của hai tình nhân đang yêu nhau. Và đối với họ
việc có mặt bên nhau hầu như đã nói lên tất cả. Chiêm niệm, hẳn nhiên không
phải là công viêc dễ dàng đạt được, tuy nhiên tất cả đều là khả thể đối với
Thiên Chúa.
Alphonsian Academy
Via Merulana, 31
00185 - Roma - Italia.
petertran@libero.it