Những sắc thái
HÔN NHÂN – GIA ĐÌNH
I
MỐI TÌNH ĐẦU
Bích
Vân
Trong cuộc đời
con người, tình yêu luôn để lại những kỷ niệm đáng nhớ, đáng yêu. Và trong tình
yêu thì mối tình đầu có lẽ chẳng mấy ai quên. Lần yêu đầu tiên bao giờ cũng để
lại ấn tượng đẹp. Bởi vậy, Thế Lữ đã có câu thơ bất tử, ca tụng phút giây đẹp
đẽ đó:
“Cái thuở ban đầy lưu luyến ấy
Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên”.
Không dễ quên
bởi đây là lần đầu tiên trái tim em chợt đập rộn rã thổn thức nhớ một con người
không phải là thân bằng quyến thuộc của ta, thậm chí có khi là một người mới
giáp mặt lần đầu. Vậy mà họ cứ ngày nhớ đêm mong. Tình yêu của mối tình đầu đời
có thể nói là một thứ tình cảm mãnh liệt, trái tim thật sự rung động không
vướng phải toan tính, so sánh. Người ta nhớ mãi lần yêu này vì đó là lần đầu
tiên họ bước vào một địa phận tình cảm đặc biệt, mà nơi đó luôn có sẵn sự ngọt
ngào hạnh phúc và cả những dư vị đắng cay. Họ sung sướng khi được gặp nhau,
được hẹn hò và cả khi được giận hờn, ghen tuông.
Mối tình đầu
thường đến khi chúng ta đang ở lứa tuổi đôi mươi. Vì vậy tình cảm có chen lẫn
sự ngây ngô dại khờ đến dễ thương. Vụng về lúng túng khi biểu lộ tình cảm của
mình:
“Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng, giăng ngoài cửa lớp
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về”.
Lần đầu tiên
yêu và được yêu đã làm cho bao con người cảm thấy cuộc sống xung quanh mình đẹp
hơn, cảnh vật tươi tắn hơn. Nhất là ở vào lứa tuổi đôi mươi, khi yêu lần đầu,
họ nhìn tình yêu toàn màu hồng. Họ bay bổng giống như thần ái tình luôn xuất
hiện giữa đám mây ngũ sắc. Lúc đó yêu và được yêu là vấn đề quan trọng hơn hết.
Lúc đó, mọi cử chỉ khiếm khuyết của người yêu cũng trở nên đáng yêu. Cái tóc
cháy hoe vàng hay những nốt tàn nhang vô tình xuất hiện trên gương mặt cô bạn
nhỏ cũng trở nên dễ thương làm chàng trai cứ mãi nhìn ngắm. Bởi vậy mới có câu:
“Tình yêu có lý lẽ riêng mà lý trí không
hiểu được”.
Không dễ quên
được mối tình đầu vì đây là lần đầu tiên trong trăm ngàn con người ta gặp
chuyện trò ta chỉ yêu chỉ rung động bởi một người duy nhất. Người đó đã khiến
ta quên cả thời gian, quên cả những ưu tư trong cuộc sống. Nếu tình yêu tăng
thêm sức mạnh cho con người thì tình yêu đầu đời lại là nguồn lực to lớn để
hoàn thiện từng người. Nó giúp cho con người có thêm quyết tâm vươn tới cái đẹp
và vươn tới những yêu cầu mà người yêu mong muốn (yêu cầu tốt và đôi khi cả yêu cầu xấu).
Mối tình đầu
đẹp, rất lãng mạn nên cũng dễ tan vỡ và để lại trong lòng con người nỗi đau
tưởng chứng không dứt. Nói như vậy, không có nghĩa là tình yêu đầu tiên nào
cũng đổ vỡ. Có nhiều đôi tình nhân hưởng hạnh phúc trọn vẹn từ tình yêu đầu
tiên đến suốt cuộc đời. Tuy nhiên như đã nói, mối tình đầu thường đến khi đôi
lứa còn rất trẻ nên yêu theo cảm tính, bồng bột, chưa có suy nghĩ để lựa chọn
được một người phù hợp về tâm lý về nhân sinh quan... Hơn nữa khi còn trẻ, con
người chưa có một nền tảng cơ sở vật chất cần thiết để tiến tới hôn nhân. Điều
kiện và môi trường giao tiếp ngày một rộng rãi cũng mở ra nhiều mối quan hệ
khác... Bên cạnh đó, do còn vụng dại nên tình đầu tan vỡ đôi lúc vì chuyện giận
hờn vặt vãnh:
“Chỉ có một lần thôi
Em hỏi anh im lặng
Thế mà em hờn giận
Để chúng mình xa nhau”.
Khi mối tình
đầu tan vỡ, cái cảm giác hạnh phúc biến mất đã làm bao người phải nuối tiếc và
thậm chí đau khổ. Vết thương nào rồi cũng lành. Thời gian làm cho chúng ta
nguôi ngoai, để suy gẫm về mình và tình yêu đầu đã qua. Trong tương lai điều đó
giúp chúng ta đứng vững trước phong ba bão táp của lĩnh vực “tình cảm đặc biệt”
này để tìm một nửa đích thực của mình. Song, trong sâu thẳm của tâm hồn, mối
tình đầu theo ta đến suốt cuộc đời.
An
Giang số 1166, ngày
VẺ ĐẸP CỦA CUỘC
SỐNG GIA ĐÌNH
Bích
Vân
Trải qua giai đoạn
yêu đương để rồi bước vào cuộc sống gia đình, ai nấy cũng đều bỡ ngỡ. Bởi cuộc
sống của hai người chung một mái nhà không chỉ có chuyện yêu thương mà nảy sinh
hàng loạt vấn đề. Nó cũng như cuộc đời, cũng bao gồm hàng ngàn vấn đề khác
nhau. Gồm cả những chuyện lớn lao và các chuyện đời thường nhỏ nhặt như “tương
cà mắm muối” đòi hỏi hai người phải chung vai giải quyết. Tuy nhiên, qua đó mới
thấy rằng đời sống gia đình thật đa dạng, phong phú mà hai người cần khai thác
để tìm hạnh phúc chung.
Để tìm được
hạnh phúc trong trăm ngàn cái đời thường của cuộc đời dưới mái nhà nhỏ, hai
người cần phải có sự hoà hợp. Riêng trong lĩnh vực tình yêu thôi cũng phải có
sự hài hoà. Hài hoà của hai mặt tinh thần và vật chất, hài hoà của hai mặt tâm
lý và sinh lý. Khi chung một mái nhà, người đàn ông và người đàn bà còn phải
biết hài hoà giữa hai cá tính khác biệt, của những nỗi buồn và của những niềm
vui. Hài hoà nhưng luôn giữ được cá tính, cái riêng của bản thân để cuộc đời
không sa vào chỗ nhàm chán và buồn tẻ. Đúng như khái quát sâu sắc của người dân
Việt
“Mình với ta tuy hai mà một
Ta với mình tuy một mà hai”.
Sự hoà nhập, đó
là nét đẹp của đời sống gia đình. Một người đã biết quên hẳn bản thân mình đi
trong một cái “tôi” khác, nhưng đồng thời cũng tìm thấy mình và làm chủ bản
thân mình trong chính sự tan biến và quên mình ấy.
Cuộc sống vốn
đa dạng phong phú và không kém phần phức tạp nên trong gia đình, hai người cần
phải có cách xử sự hài hoà để giữa được thăng bằng trong cuộc sống. Những xử sự
thái quá không hợp tình hợp lý sẽ phá vỡ sự hài hoà trong tình yêu. Hai người
yêu nhau tha thiết đó là nền tảng trong cuộc sống gia đình. Nhưng tình yêu chỉ
bền chặt khi nó tồn tại hài hoà bên cạnh mối quan hệ tốt đẹp với cha mẹ, họ
hàng thân thích và bạn bè... Một người vợ ngày càng đáng yêu đối với chồng nếu
như người vợ ấy xây dựng được tình cảm tốt đẹp đối với gia đình nhà chồng.
Trong thực tế, đã có nhiều cặp vợ chồng tan vỡ hoặc xung đột với nhau vì sự mâu
thuẫn với người thân. Vì vậy, mới có câu: “Yêu
là sống cuộc sống người mình yêu” (Lep-Tônxtôi) hoặc bạn của người yêu cũng
là bạn của mình.
Bên cạnh nét
đẹp của tính hài hoà, thì trong đời sống gia đình còn cấn đến tính trung thực,
đơn giản và tự nhiên. Quan sát cuộc sống xung quanh mình, bao giờ chúng ta cũng
thấy cái đẹp luôn mang màu sắc tự nhiên và vẻ đơn giản thanh lịch. Do vậy,
trong đời sống gia đình với muôn vàn vấn đề khác nhau cần xử trí thì sự chân
thật, tự nhiên lại càng cần thiết hơn. Không thể sống chung dưới một mái nhà
nếu một trong hai người mang mầm mống giả dối hoặc cầu kỳ giả tạo. Hoặc nếu hai
người cùng cầu kỳ giả tạo thì có lẽ lại càng dễ tan vỡ hơn. Con đường đi đến
hạnh phúc cần có những trái tim chân thật, yêu gia đình, bằng chính bản chất
thực của mình một cách tự nhiên.
Nét đẹp trong
cuộc sống gia đình còn là sự đấu tranh “không mệt mỏi” với những thói quen xấu
của nhau. Cuộc hôn nhân chỉ thật sự tốt đẹp và có ý nghĩa khi từng ngày từ giờ
tính cách của mỗi con người ngày càng được sửa đổi để hoàn thiện và vươn tới
cái tốt, cái đẹp. Nói như vậy không có nghĩa là khi yêu và đi đến hôn nhân con
người sẽ đánh mất cá tính và đánh mất ý thích. Cần phải giữ thói quen riêng,
nguyện vọng bản sắc nhưng đó phải là thói quen tốt, nguyện vọng phù hợp với
cuộc sống riêng của gia đình mình.
Khi yêu khi đi đến
hôn nhân là một quá trình chuyển hoá lẫn nhau. Để làm được điều đó quan trọng
nhất là ý thức tự giác của mỗi người. Chỉ có sự tự giác với mong muốn hoà hợp
thật sự mới làm cho con người tìm được hạnh phúc.
An
Giang số 1168, ngày
CHIẾC ÁO KHOÁC
CỦA TÌNH YÊU
Dạ
Thảo
... Có rất
nhiều bạn gái chúng ta có quan niệm: đã là vợ chồng rồi thì cần gì phải giữ ý
tứ và làm đẹp với nhau nữa. Thật là sai lầm đấy các bạn. Chẳng những ta cần làm
đẹp cho người mình yêu khi đang yêu mà ta càng cần phải làm đẹp cho chồng mình
trong cuộc sống lứa đôi. Cả hai vợ chồng cùng phải cần tạo ra những sự mới lạ
và hấp dẫn đối với đối tượng. Có như thế tình yêu mới ngày một thêm nồng thắm
không rơi vào sự nhàm chán, đơn điệu. Nhất là các bà vợ phải luôn luôn xuất
hiện trước mặt chồng trong tư thế xinh xắn, đáng yêu nhất. Đừng viện ra lý do
công việc, sự lo toan gia đình mà trở nên luộm thuộm. Đó là cái tiền đề để
chồng mình so sánh vợ mình bây giờ với trước kia và cả so sánh... với người
khác.
Chiếc áo khoát của
tình yêu không chỉ cần trong giai đoạn yêu đương mà cả trong cuộc sống vợ
chồng. Hãy luôn luôn là người vợ xinh xắn, gợi cảm, đáng yêu bên chồng. Đó là
bí quyết để bạn nữ chúng ta ràng buộc hai nửa trái tim còn lại.
An
Giang số 1172, ngày 25/10/1995, trang 7.
LÃNG
MẠN
CÁI
ĐẸP TOÁT RA TRONG CUỘC SỐNG ĐỜI THƯỜNG
B.V.
Bản tính của
tình yêu là lãng mạn. Ngay cả hai chữ tình yêu cũng nói lên bao điều đẹp đẽ,
bao sự mơ mộng của hai tâm hồn đồng điệu. Nếu không có lãng mạn, cuộc sống của
con người chúng ta sẽ đơn điệu nghèo nàn biết bao. Và, trong tình yêu nếu không
có đôi cánh kỳ ảo của mộng mơ có lẽ tình yêu sẽ tàn lụi nhanh chóng.
Từ xa xưa, khi
con người bị ràng buộc bởi trăm điều phong kiến: “Nam nữ thọ thọ bất tương
thân” hay “phòng khuê” khép kín đối với người con gái, thì con người cũng vượt
qua mọi trở ngại. Họ cũng vẫn cứ mộng mơ, cứ ao ước và cứ khẳng định:
“Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo
Thất bát sông cũng lội, ngũ lục đèo cũng qua”.
Điều đó cho
thấy, ở bất cứ thời đại nào, sự lãng mạn bao giờ cũng tồn tại và cần thiết như
hơi thở của chúng ta. Song, cứ lãng mạn viễn vông không cần thiết đến thực tại
cuộc sống xung quanh chúng ta là không được. Cứ tưởng mọi cái đều là màu hồng
không cần biết đến các khó khăn, trở ngại chung quanh thì con người rất dễ bị
vỡ mộng. Mọi sự thái quáù đều không tốt.
Khi bắt đầu yêu
nhau, sự lãng mạn luôn luôn có mặt. Họ quên đi thời gian và khắc phục cả những
khó khăn đời thường để đến với nhau. Tình yêu đẹp và lãng mạn ở chỗ đó. Còn
trong cuộc sống gia đình khi bắt đầu vào cuộc hôn nhân, sự lãng mạn có cần
không? Thực tế cho thấy, có nhiều người khi yêu nhau không suy nghĩ, không dự
đoán, lường trước những diễn biến cuộc sống chung lâu dài. Nên đến giai đoạn
kết hôn, chất chồng bao nỗi lo toan từ tương cà mắm muối đến chuyện cá tính
khác nhau đã dẫn đến sự xung đột. Nhiều người yêu nhau đẹp là vậy mà khi bước
vào cuộc sống chung đã tan vỡ trái tim vàng. Bởi vậy đã có nhiều lời khuyên:
phải thực dụng khi kết hôn và bước vào cuộc sống gia đình là chấm dứt những
ngày mơ mộng. Nếu như bước vào cuộc sống gia đình là bước vào “con đường đau
khổ” thì chắc chắn chẳng mấy ai dám. Trong thực tế cuộc sống cũng đã cho thấy,
gia đình có nhiều đôi vợ chồng vẫn cứ vang lên tiếng cười. Họ vẫn hạnh phúc
trong trăm ngàn cái lo toan đời thường. Họ đã tránh được những cơn bão tố tạo
được cơ hội để tâm tình dung hoà lẫn nhau làm cho tình cảm được củng cố vững
bền hơn.
Thật đáng buồn
nếu đôi vợ chồng suốt ngày chỉ nói chuyện tiền bạc, cơm áo, dưa hành.
Nhớ đến ngày
sinh nhật của nhau, nhớ đến ngày cưới và nhắc đến kỷ niệm để vượt qua xung đột,
thiết nghĩ đó cũng là một sự lãng mạn trong cuộc sống gia đình. Đem lại niềm
vui cho người bạn đời tức là cũng đem lại niềm vui cho chính mình. Bước vào
cuộc sống hôn nhân cần thực tế suy nghĩ chín chắn (chứ không thực dụng). Tìm
được nguồn vui trong những cái đời thường cũng làm cho cuộc sống chung thêm ý
nghĩa. Sắp xếp lại thời gian để gia đình được thoải mái vui chơi, đó cũng là sự
lãng mạn cần thiết. Vì lãng mạn là một yếu tố để con người sống cho đẹp, cho
tốt. Do đó, đem lại niềm vui, hạnh phúc cho người bạn đời, cho con cái cũng là
một yếu tố lãng mạn trong gia đình. Giữ được thế cân bằng giữa lãng mạn và cuộc
sống hiện tại là điều cần thiết. Những niềm vui mà bạn đem lại cho gia đình sẽ là
kỷ niệm đẹp khi tuổi đã xế chiều, như mầm cây xanh làm tươi mát tuổi già.
Lãng mạn không
phải là cái gì to tát, lớn lao. Nó chính là cái đẹp toát ra từ sự chăm sóc về
phía người vợ và sự hỗ trợ giúp đỡ của người chồng. Nó hiện diện thường ngày
trong cuộc sống của đôi vợ chồng.
An
Giang số 1177, ngày 11/11/1995, trang 7.
CÁI DUYÊN CON
GÁI
Đ.P.
(St)
Khuôn mặt của bạn
Khuôn mặt bạn
xinh đẹp, hài hoà nhưng sẽ mất đi vẻ hấp dẫn nếu không linh động. Những cảm xúc
thường xuất hiện ở những đường nét. Do đó, chính toàn bộ khuôn mặt của bạn với
vai trò của những cơ mặt đã thể hiện sự dịu dàng, sự thích thú, niềm say mê.
Với một vẻ sống sôi động. Bạn chớ bao giờ bỏ qua điều này: giữ kín mình bằng
một bộ mặt lạnh lùng, không cởi mở, đó là một sai lầm rất đáng trách.
Tiếng nói của bạn
Trong những yếu
tố tạo thành sức hấp dẫn, sự duyên dáng của bạn thì tiếng nói thường bị các bạn
bỏ qua không chú ý tới. Các bạn có biết rằng:
- Giọng nói quá
cao, mạnh the thé thường biểu hiện tính cách ác độc, cáu kỉnh.
- Giọng hơi cao
từ tốn chậm rãi biểu hiện sự dịu dàng trìu mến.
- Giọng trung
bình biểu hiện sự bình thản của tâm hồn và tình cảm.
- Giọng trầm ấm
biểu hiện sự dịu dàng đáng yêu.
- Giọng trầm
với tiếng nói mạnh mẽ, biểu hiện một tính cách mạnh mẽ, tình cảm và tinh thần vững
bền, một tính khí chủ động.
- Giọng thầm
thì biểu hiện một tinh thần ngờ vực xảo trá, lừa lọc.
Nếu bạn không
đổi được chất giọng của bạn thì tót hơn hết là bạn hãy nói năng từ tốn, có mức
độ, nói rõ ràng đủ nghe. Như vậy thì giọng của bạn nhiều khi lại trở thành đáng
yêu, có một sức hấp dẫn nhất định.
Tiếng cười của bạn
Tiếng cười là
đặc tính tự nhiên của con người. Nó chính là bản chất tốt đẹp của sự tự nhiên,
nhất là đối với các bạn gái. Bạn đừng rặn ra tiếng cười, cười quá cỡ, nhấn mạnh
cái cười. Hãy cười với một vẻ kín đáo hoặc mỉm cười.
Mỉm cười biểu
lộ niềm tươi vui của bạn. Hãy thường xuyên mỉm cười nhưng tránh đừng “cười mỉm”
một cách thường trực vì nụ cười xuất phát không phải từ cái đầu mà là từ trái
tim của bạn.
Tiếng cười
không những thể hiện vẻ duyên dáng hóm hỉnh hồn nhiên mà còn mang lại vẻ hấp
dẫn, sức quyến rũ đặc biệt của bạn.
Vậy các bạn hãy
làm thế nào để có nụ cười (cũng như tiếng cười) của bạn như một đoá hoa tươi
đẹp đầy hương sắc không những gây được thiện cảm mà đôi khi còn đem lại một ấn
tượng đẹp đẽ êm ái, rất khó quên đối với những ai đã từng một lần tiếp xúc với
mình.
An
Giang số 1179, ngày 18/11/1995, trang 9.
“SỞ KHANH” HIỆN
ĐẠI
Bích
Vân
Khi lớn lên và
trưởng thành, con người luôn dệt bao mộng đẹp về tình yêu. Song, một số người
đã vấp phải những bài học tình yêu đáng nhớ. Họ đã sập bẫy của những tên sở
khanh già dặn kinh nghiệm, của những người đàn ông đã có vợ nhưng không quên
thói bay bướm trăng hoa.
Các cô gái mới
lớn rất thích những lời ngon ngọt. Những bức thư với lời lẽ hoa mỹ lãng mạn dễ
làm xiêu lòng các cô gái tuổi đôi mươi. Khi đọc những dòng chữ đó, rất nhiều
người con gái chưa có kinh nghiệm dễ bâng khuâng mơ mộng. Tim họ xao xuyến lạ
thường. Nắm bắt điểm này, những kẻ gạt tình thường viết thư ca ngợi cô gái: “Nào là ở em có những điểm mà người con
gái khác không có được; nào là mắt em hút hồn anh...”, rồi cuối cùng là kết
luận hết sức mạnh bạo dễ làm các cô gái rung động: “Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Chắc có lẽ là duyên số” được
nghe, được đọc những lời lẽ như vậy mà từ nhỏ chưa ai thố lộ, chắc hẳn các cô
gái thơ ngây cảm thấy vô cùng sung sướng, hãnh diện (về những điều mình có hoặc
không có).
Những lời lẽ
này, nếu suy xét kỹ người con gái sẽ dễ phát hiện đây là lời sáo rỗng trên đầu
môi chót lưỡi. Tuy nhiên do còn non nớt, một số cô bé đã “sập bẫy” để rồi sau
đó hối hận không kịp.
Bên cạnh việc
dùng lời hoa mỹ để dụ dỗ phụ nữ, một số người đàn ông có vợ thường đánh vào
lòng nhân ái của người phụ nữ để lừa tình và đôi khi kèm theo là lừa tiền. Đôi
lúc tưởng như vô tình anh ta cho biết cuộc sống gia đình anh ta không mấy ấm
êm. Anh ta có bà vợ “chằn tinh gấu ngựa”. Vợ của anh ta tầm thường thô lỗ không
biết thông cảm. Phụ nữ vốn dễ thương người. Nghe những lời “sầu thảm” đó cô ta
ái ngại cho hoàn cảnh của tên sở khanh. Từ ái ngại đi đến thông cảm và thương
cảm là một đoạn đường rất ngắn. Nhất là khi anh ta bộc lộ sẽ ly dị vợ và tìm
một người con gái khác để san sẻ hạnh phúc. Chẳng bao lâu, anh ta sẽ bộc lộ:
Bạn chính là người mà anh ta cần. Từ khi gặp bạn, anh ta mới biết thế nào là
tình yêu, thế nào là cuộc sống có ý nghĩa. Lúc đó, người con gái sẽ không nỡ bỏ
rơi một một người đàn ông “đang trên đà tuyệt vọng”. Với bản tính nhân ái, họ
tình nguyện làm chỗ dựa tinh thần cho anh ta, san sẻ những vui buồn mà trước
kia anh ta chưa từng hưởng... Khi rơi vào vòng tay của tên sở khanh, bạn sẽ từ
từ phát hiện hắn chẳng phải bị ngược đãi gì cả mà chính vợ hắn và bạn đang là
người đau khổ không tìm thấy tình yêu.
Một số người
đàn ông có vợ, có tiền khác lại thường dùng vật chất xa xỉ để mồi chài phụ nữ,
nhất là những cô gái ham mê tiền bạc vật chất. Đầu tiên là những món quà kỷ
niệm đơn thuần, sau đó là phấn son, nước hoa, quần áo, rồi tiến tới là cho
tiền. Các cô gái cứ “vô tư” nhận của anh ta từ vật này sang vật khác thì chẳng
mấy chốc sẽ trở thành con nợ vô hình. Những món đồ không biết nói đó từ từ buộc
cô gái phải nghe lời điều khiển của anh ta. Chẳng mấy chốc tấm thân trong trắng
của người con gái sẽ chẳng còn. Lúc đó, cô gái mới thấy rằng cái giá phải trả
là quá đắt, nhất là khi bị “sa thải”.
Còn rất nhiều
các mánh khoé khác mà một số tên sở khanh sử dụng. Vì vậy, các cô gái trẻ nên
thận trọng. Khi quyết định yêu ai, cũng nên tìm hiểu cặn kẽ, đừng để con tim
bạn bị lừa dối phũ phàng.
An
Giang số 1180, ngày 22/11/1995, trang 7
GHEN VỚI QUÁ
KHỨ
Bích
Vân
Bạn về làm vợ
của anh ấy trong một ngôi nhà còn đầy dấu tích của một tình yêu cũ. Trong một
quyển Album đã cũ kỹ vàng ố, bạn bắt gặp tấm ảnh có chụp một cô gái xinh xắn,
duyên dáng. Trong một quyển sách đã nhầu cũ vì lật, xem nhiều có một nét chữ
nho nhỏ nằm lẻ loi ở ngay trang bìa. Đôi khi qua lời bè bạn, bạn lại nghe nhắc
loáng thoáng đến một cô gái có tài nấu ăn. Còn ở nhà lại có một cuốn “nghệ
thuật nấu ăn” nằm ngay trên giá sách. Đây đó trong ngôi nhà mà bạn đang sống
vẫn còn để lại những hình ảnh kỷ niệm của người xưa. Bạn có cảm thấy mình đang
ghen với quá khứ hay không?
Có lẽ rất nhiều
phụ nữ (có cả những người đàn ông) đôi khi cảm thấy ghen tuông với quá khứ của
chồng mình vào thời gian đầu chung sống, nhất là khi chồng có một quá khứ đầy
ắp kỷ niệm thơ mộng và lãng mạn. Những người phụ nữ nhạy cảm rất dễ bị buồn
phiền với những gì nhắc nhở gắn bó với người yêu xưa của chồng mình. Phụ nữ hay
mặc cảm, tự ti lại hay có thái độ buồn phiền về vấn đề này hơn vì suy nghĩ
chồng cô sẽ lại bị người đàn bà xưa quyến rũ, và thế là cô sẽ bị bỏ rơi.
Nhìn chung, phụ
nữ thường hay dò hỏi về quá khứ của chồng mình, về người yêu đã từng gắn bó với
anh ta. Một số người dò hỏi qua bạn bè để biết cô ấy đẹp, xấu thế nào, nhà ở
đâu... Nói chung là hỏi để biết “người xưa của chồng” mình hơn hay thua mình về
mặt nào? Nếu được biết cô ta xinh đẹp, giỏi giang thì lòng ghen lại càng đau
hơn. Một số người vợ lại dò hỏi chồng về “người ấy” nào là vì sao mà “anh và cô
ấy không tiến tới”, “hai người đã thân mật đến mức nào”... Và cuối cùng, qua
một hồi vòng vo tam quốc bao giờ cũng tới câu: “Anh thương ai hơn?”.
Nếu anh chồng
nào thật thà trả lời, anh vẫn thương vợ nhưng đôi khi vẫn còn nuối tiếc mối
tình xưa thì chắc hẳn sẽ nhận được một trận bu lô bu loa đầy nước mắt của vợ.
Thậm chí có khi chén bay, dĩa bay tá lả trong nhà. Để cho chồng quên người xưa,
theo một số bà vợ cần thủ tiêu mọi hình ảnh liên quan làm gợi nhớ chuyện xưa
cho chồng mình. Cấm không cho chồng được đọc quyển sách mà cô ấy tặng, không đi
trên con đường mà hai người đã từng hò hẹn rồi tấn công vào những tấm ảnh: cắt
bỏ hết các tấm ảnh có người con gái mà chồng mình yêu thương thuở trước.
Về phía người
đàn ông, lúc ban đầu được nghe những lời chất vấn, được ghen như vậy đa số rất
thích thú (vì lòng tự ái đã được vuốt ve cảm thấy mình có “giá"). Tuy
nhiên sau một thời gian sẽ cảm thấy mệt mỏi căng thẳng bởi cứ phải giải thích
đi giải thích lại đó là chuyện đã qua. Có những cô vợ hiểu và thông cảm những
chuyện đã qua, song cũng có cô vợ cương quyết không bỏ qua. Cô vợ cứ tiếp tục
hành xác ông chồng bằng thái độ ghen tuông nghi ngờ. Có gia đình tan vỡ vì thái
độ ghen tuông đến bệnh hoạn như vậy.
Khi chúng ta
ghen tuông với quá khứ trước tiên bản thân ta đã không còn cảm giác yên ổn.
Chúng ta tự hạ thấp giá trị của bản thân chúng ta. Hãy xác định đó là chuyện
xưa, là những cái đã qua. Cuộc sống hiện tại của chúng ta mới là cái thật, mới
là tương lai. Đừng nên so sánh mình với người xưa bởi những nét khác biệt của
bản thân mình đã tạo thành cái “riêng” của từng con người làm cho mình đặc biệt
hơn. Để giúp người vợ thoát khỏi ám ảnh về chuyện quá khứ (nhất là đối với
người vợ dễ mặc cảm tự ti) vai trò của người đàn ông rất quan trọng. Sự thật tình
rõ ràng giúp vợ hiểu được cái vô lý trong ám ảnh.
Ghen với quá
khứ cũng giống như liều thuốc đắng trong mối quan hệ gia đình.
An
Giang số 1186, ngày 13/12/1995, trang 7
VIỆC NHÀ MỘT
YẾU TỐ ẢNH HƯỞNG ĐẾN HẠNH PHÚC
Bích
Vân
Bước vào cuộc
sống gia đình, đôi vợ chồng trẻ chuẩn bị nhiều điều từ chuyện cưới xin đến
chuyện mua sắm vật dụng, trang bị cho các tổ ấm nho nhỏ. Họ đến với nhau vì
tình yêu nên cũng rất háo hức khi bước vào cuộc hôn nhân với nhiều suy nghĩ
đẹp. Khi yêu, nhất là mối tình đầu của lứa tuổi đôi mươi, chẳng mấy ai nghĩ đến
những vấn đề nho nhỏ của cuộc sống chung. Tuy nhiên, khi bắt đầu đời sống vợ
chồng, mỗi người mới bắt đầu khám phá ra người kia trong trăm ngàn chi tiết và
sự kiện của đời sống. Nhiều sự phát hiện mà họ không ngờ tới. Chỉ nội vấn đề
phân công việc nhà giữa hai người cũng là cả một vấn đề.
Ngày xưa, việc
tề gia nội trợ là việc của người phụ nữ. Lo việc nhà từ săn sóc con cái đến cơm
nước bao giờ cũng là nữ giới. Nam giới đã có chuyện đại sự. Chế độ phong kiến
đã qui định ràng buộc nên với thân phận nhỏ bé, phụ nữ đành chấp nhận. Bên cạnh
việc lo chu đáo nhà cửa trong ngoài, có bà vợ lại còn đảm đang hơn lo tất mọi
việc cho chồng ăn học mong có ngày “võng anh đi trước võng nàng theo sau”. Họ
tần tảo sớm khuya đứng sau lưng người chồng âm thầm khép nép lo mọi sự:
“Lặn lội thân cò khi quãng vắng
Eo sèo mặt nước buổi đò đông” (Trần Tế Xương).
Đảm đang - đó
là nét đẹp của người phụ nữ Việt Nam. Tuy nhiên, hiện nay người phụ nữ không
thể quán xuyến tất cả mọi việc khi mà họ còn phải trực tiếp bước ra xã hội làm
việc tương đương nam giới. Họ cần phải được tôn trọng và thông cảm từ phía
người chồng. Có người đàn ông rất gương mẫu. Khi công việc ở cơ quan kết thúc,
về nhà họ đã chia sẻ cùng vợ những công việc “không tên” không nề hà bất cứ
việc gì từ giặt đồ, nấu cơm. Cò ông còn đỡ đần hầu hết việc nhà để tạo điều
kiện cho vợ tham gia vào công tác trong xã hội và có cơ hội thăng tiến trong
nghề nghiệp.
Nhưng thực tế của
cuộc sống của thế kỷ XX và sắp bước sang thế kỷ XXI này, vẫn có những tư tưởng
phong kiến hẹp hòi còn tồn tại trong vô khối người đàn ông. Họ luôn quan niệm
việc nhà là việc của đàn bà. Có ông chồng cũng chẳng làm nên “vương tướng” gì
vậy mà cũng chẳng chịu động tay chân giúp vợ. Với những trường hợp như vậy,
gánh nặng và áp lực công việc trên vai người phụ nữ thật nặng nề. Vừa xong công
việc cơ quan về nhà lại túi bụi với chuyện bếp núc con cái. Chẳng mấy khi họ có
được thời gian dành riêng (không vướng bận) cho bản thân mình. Nhiều người phụ
nữ xấu đi, già đi cũng vì như vậy. Nhiều buổi cãi cọ giữa đôi vợ chồng cũng chỉ
vì anh chàng làm biếng.
Ở một số người
phụ nữ lớn tuổi, tư tưởng nữ làm việc nhà vẫn còn tồn tại ở họ rất dai dẳng,
nhất là các bà mẹ chồng. Có bà mẹ thấy con trai giặt đồ cho vợ, đã bực mình
mắng con: “Làm như vậy, nó (vợ) sẽ leo lên đầu mày ngồi đó”. Làm dâu trong một
gia đình mà mẹ chồng không thông cảm với con dâu thì cũng ảnh hưởng đến hạnh
phúc của đôi vợ chồng. Có cô con dâu phải gánh hết mọi việc trong nhà quá nặng
nề đành phải bỏ về nhà mẹ đẻ, hạnh phúc rất bấp bênh...
Thông cảm và
chia sẻ - đó là điều đôi vợ chồng hạnh phúc cần có. Để giải phóng người phụ nữ
khỏi áp lực việc nhà, trước tiên giới nữ cần phải thông cảm cho nhau trước. Mỗi
thời đại phải có suy nghĩ và hành động phù hợp.
Riêng đối với
nam giới đừng để mình mang tiếng ngược đãi phụ nữ. Người đàn ông để người phụ
nữ ra xã hội làm việc hỗ trợ kinh tế cho chồng lại chất lên vai họ gánh nặng
việc nhà thì đó cũng là một hình thức ngược đãi phụ nữ. Cần pải có sự phân công
việc nhà hợp lý giữa vợ và chồng.
An
Giang số 1188, ngày 20/12/1995, trang 7.
CƯ XỬ VỚI BẠN
CỦA CHỒNG
Dạ
Thảo
Ở giai đoạn
đang yêu hai đối tượng thường ít để ý đến mối quan hệ và cách cư xử của đối
tượng với những người xung quanh. Lúc này cả hai trái tim yêu chỉ chú trọng vào
tình cảm và cách cư xử của đối tượng với riêng mình. Ai cũng cố tỏ ra hoàn
thiện hơn, tốt đẹp hơn. Các chàng trai thì luôn tỏ ra lịch thiệp, phóng khoáng,
rộng lượng. Còn các cô gái thì lúc nào cũng xuất hiện trước mặt người yêu một
cách xinh xắn nhất, đỏm dáng nhất và luôn luôn tỏ ra dịu dàng, vén khéo. Tình
yêu được bao phủ bởi vầng hào quang lấp lánh. Cả hai đều cảm thấy hài lòng về
nhau.
Khi bước vào
giai đoạn hôn nhân vầng hào quang trên sẽ phần nào bớt đi sự óng ánh đó. Hai cá
thể riêng biệt sau khi hoà nhập làm một đã phải chung lưng đấu cật đối đầu với
cuộc sống. Trước đây họ có thể bên nhau vài giờ mỗi ngày nên các cô gái luôn
luôn tô điểm cho mình đẹp nhất, đỏm dáng nhất khi ở cạnh người yêu. Còn giờ
luôn giáp mặt nhau 24/24 thật khó... mà như trước. Các ông chồng cũng không thể
lúc nào cũng bặt thiệp cười đùa khi đang căng thẳng mệt mỏi. Một số vấn đề
trước khi họ không hề nghĩ tới, không cần đặt ra nay bỗng trở nên quan trọng
trong cuộc sống vợ chồng. Cư xử với bạn
chồng (hoặc vợ) như thế nào? Chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng chẳng dễ đâu.
Khi bạn của
chồng (hoặc vợ) đến nhà ta không nên tỏ ra lãnh đạm, thờ ơ vì người khách ấy là
bạn của anh ấy (hoặc cô ấy) rồi tự miễn cho mình cái trách nhiệm tiếp khách.
Mặc dù đã có vợ (hoặc chồng) là người tiếp khách chính rồi nhưng người còn lại
cũng phải xã giao với khách vài câu (nếu người khách đó bản thân mình không
quen hay chỉ quen sơ) trước khi rút lui cho người còn lại tự do tiếp bạn. Còn
nếu người khách tuy là bạn của chồng (hoặc vợ) nhưng cũng lại rất thân tình với
cả hai vợ chồng thì có thể cùng tiếp khách trong không khí hết sức thân mật.
Người viết bài này đã từng chứng kiến một cách khiếm nhã, chẳng đẹp tí nào, xin
phép được nêu ra đây: đôi vợ chồng trẻ nọ, người chồng có những người bạn thỉnh
thoảng ghé vào rủ anh đi nhậu. Cô vợ lập tức ghi lấy những gương mặt nọ vào bộ
nhớ và hễ mỗi khi họ ghé lại là cô ngoe nguẩy, bực dọc gọi chồng “có độ” sau
khi đóng sầm cửa lại ngay trước mũi họ. “Xấu thiếp hổ chồng”, ở đây khoan vội
bàn đến việc đúng sai mỗi khi đi nhậu của người chồng cũng như phân tích xem
những người bạn kia tốt hay xấu. Hành động người vợ ở trên rõ ràng là vô cùng
khiếm nhã. Cách làm đó chẳng những làm mất mặt chồng mà còn nói lên sự thiếu
tôn trọng chồng. Dầu có giận “chín xe, mười vàng” đi nữa thì cách tế nhị nhất
vẫn là đợi khi nào bạn của chồng về rồi “đóng cửa bảo nhau”. Những người vợ
tốt, yêu chồng, tôn trọng chồng thì không thể xử sự như vậy.
Ta không nên quá
lãnh đạm thờ ơ với các bạn của vợ (hoặc chồng) nhưng ngược lại ta cũng không
nên thân mật, vui vẻ quá trớn khi bạn của vợ (hoặc chồng) đến nhà, dù là ta
không hề quen biết nhưng chẳng những chào hỏi xã giao ta lại còn hào hứng tham
gia mọi câu chuyện của hai người thậm chí có ý kiến xen vào cả công việc cơ
quan của họ. Sự có mặt của ta lúc này quả thật là vô duyên làm sao. Đành rằng
bạn của vợ (chồng) được ta xem như là bạn của mình, của gia đình. Nhưng thiết
nghĩ tình thân này cũng có giới hạn của nó. Sự tự nhiên thái quá của ta đôi khi
lại trở thành vụng về, mất lịch sự. Cần phải biết rút lui đúng lúc cho đôi bạn
chuyện trò hoặc bàn bạc với nhau những chuyện cần thiết. Sự có mặt của ta lúc
này có thể làm cho họ mất tự nhiên, ngại ngùng đôi khi còn khó chịu.
Cư xử với bạn
của vợ (hoặc chồng) sao cho đúng mực, điều đó góp phần làm cho người bạn đời
của mình hãnh diện với xung quanh bạn bè.
An
Giang số 1193, ngày 6/11/1996, trang 6
HÔN NHÂN KHÔNG
TÌNH YÊU
Dạ
Thảo
... Hôn nhân
phải bắt đầu bằng tình yêu mới có thể bền vững và hạnh phúc. Nền tảng vững chắc
cho một cuộc hôn nhân phải là một tình yêu nồng nàn say đắm đến nỗi:
“Tương tư ăn phải miếng mồi
Đứng đi trong lửa, nằm ngồi trong sương”
(Hỏi - Xuân Diệu).
Ca dao cũng có
câu:
“Nhớ ai cơm chẳng buồn ăn
Đã bưng lấy bát, lại dằn xuống mâm”.
Trong tình cảm
lứa đôi, không chỉ mến nhau là đủ, mà còn có đủ các cung bậc: tương tư, luyến
ái, say mê... mới tạo nên tình yêu. Tình yêu ví như sóng thác đầu ghềnh có
những lúc lại trào tung lên mãnh liệt đúng như nhà thơ Xuân Diệu đã thể hiện:
“Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ
Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần
Phải mặn nồng cho mãi mãi đem xuân
Đem chim bướm thả trong vườn tình ái”.
Tình yêu phải
say đắm, phải lãng mạn như thế đó. Đó cũng chính là đặc điểm là bản chất của
tình yêu. Chứ tình yêu không thể bắt đầu từ sự hàm ơn hay lòng thương hại. Con
đường để hai trái tim yêu đến với nhau cũng thật là kỳ diệu và khó lý giải:
“Con đường nối từ em đến anh
Đâu phải tự nhiên mà đến”
(Ngô Quân Miên).
Trong trăm ngàn
đối tượng, mỗi cá thể chỉ đạt được hạnh phúc và một tình yêu đích thực khi tìm
được cho mình một nửa còn lại. Và một nửa này là duy nhất mà thôi. Đó là con
đường của trái tim đến với trái tim, chỉ trái tim mới có quyền chọn lựa và lên
tiếng mà thôi. Một tình yêu chân chính, nồng thắm sẽ làm cho cả hai hoà quyện
làm một.
“Anh yêu em mình bỗng hoá làm hai
Những vui buồn đều nhân lên tất cả”
(Ngô Quân Miên).
Rõ ràng một
cuộc hôn nhân bắt đầu từ sự trả ơn sẽ khó mà tìm được hạnh phúc bởi nó đi ngược
lại với bản chất của tình yêu. Tình yêu phải được trao gởi cho người mình yêu
và chỉ người ấy mà thôi.
“Cho thơ tôi được nói tới
Tình yêu tôi gởi đến người tôi yêu”
(Nguyễn Trọng Tạo).
An
Giang số 1195, ngày 13/1/1996, trang 6
Tình yêu là bát
bún riêu,
Bún bao nhiêu sợi,
bấy nhiêu lòng thòng.
ĂN MẶC VỚI VIỆC
GIỮ GÌN HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH
Dạ
Thảo
Trong cuộc sống
lứa đôi, khi cả hai đã đạt được ước nguyện lớn nhất của tình yêu là được sống
bên nhau thế chưa phải là đã kết thúc giai đoạn phấn đấu mà đây thực sự mới là lúc
bắt đầu. Lúc này cả hai đối tượng cần phải có sự hiểu biết và cả nghệ thuật nữa
trong việc giữ gìn và bảo vệ tình yêu.
Vấn đề ăn mặc
là chuyện không thể xem thường trong cuộc sống vợ chồng. Có nhiều bạn trẻ đã
quan niệm một cách sai lầm rằng: chỉ cần giữ lễ đối với người ngoài, còn đối
với trong nhà, nhất là giữa vợ chồng thì cần gì trang sức, phục sức màu mè.
Hình ảnh những ông chồng với độc cái quần đùi, râu ria không cạo trong nhà hay
một người vợ đầu cổ rối bù, ăn mặc xốc xếch, mặt mũi xấu xí chẳng chút điểm
trang quả là chẳng đẹp tí nào. Chúng ta không thể hiểu rằng sự thân mật giữa vợ
chồng có nghĩa là tự do, tha hồ “phô bày” cho nhau bất cứ mọi cái. Bạn há quên
rồi cân ngạn ngữ: chỉ có người yêu đẹp
nhất trong mắt của người yêu.
Để hai đối
tượng hướng về nhau và đến với nhau, đầu tiên phải chăng chính những hình ảnh
đẹp và ấn tượng đẹp của đối tượng đã thu hút bạn và cái ấn tượng này là cái mà
các đôi bạn trẻ cần phải luôn củng cố và giữ gìn nếu muốn luôn nuôi dưỡng được
tình yêu trong hôn nhân.
Tại sao mỗi
chúng ta, đứng trước mặt người lạ, người ngoài không bao giờ dám ăn mặc lôi
thôi hay cẩu thả? Phải chăng tất cả chúng ta đều ý thức được rằng đó là sự vô
lễ, thiếu lịch sự? Đối với bạn bè (dù là bạn bè mới biết, mới quen) ta cũng tỏ
ra vô cùng cung kính (thể hiện ở cách ăn mặc, lời nói) không dám sỗ sàng trong
ăn mặc để tạo ấn tượng tốt và tình cảm đẹp với họ. Có thế ta mới tạo được mối
giao tiếp tốt với bạn bè và rộng ra là với cộng đồng. Vậy tại sao với người bạn
đời của ta, ta lại có thể “xem thường” họ đến thế? Đành rằng, không phải đối
với người chí thân của mình, mình lại phải giữ nghi thức quá về bề ngoài như
đối với khách, nhưng không nên thái quá mà thành ra vô lễ, thiếu tôn trọng.
Một người chồng
không thể nào “cảm” được người vợ ăn mặc luộm thuộm, lôi thôi (dù là trong nhà
riêng, phòng riêng), ngược lại người đàn bà cũng thế (khi chồng mình ăn mặc
không gọn gàng, lịch sự). Sự săn sóc đến dung nhan cùng sự ăn mặc không những
là một sự làm vui lòng nhau mà còn là một sự nhã nhặn, lễ độ, tỏ lòng thương
yêu và tôn trọng đối tượng.
Tình yêu không
dung chứa sự màu mè, giả dối nhưng nó luôn cần sự trau chuốt, ý nhị. Hãy quan
tâm đến cách ăn mặc trong gia đình. Đó cũng là một yếu tố quan trọng để làm
sinh động và bảo vệ được cuộc sống lứa đôi.
An
Giang số 1128, ngày 18/5/1996, trang 6.
TIỀN BẠC VÀ VAI
TRÒ QUYẾT ĐỊNH TRONG GIA ĐÌNH
Bích
Vân
Khi bắt đầu
quyết định gắn bó cuộc đời với nhau, dường như con người thường nghĩ đến cuộc
sống hạnh phúc trong thời gian sắp tới hơn là nghĩ đến khó khăn sắp đương đầu.
Nhiều vấn đề nảy sinh trong cuộc sống chung như cá tính, thói quen, quan niệm
sống... trong đó vấn đề tiền bạc của đôi vợ chồng cũng đòi hỏi sự dàn xếp hợp
lý.
Ngày xưa, việc
kiếm tiền nuôi gia đình là trách nhiệm của người chồng. Người con gái khi lên
xe hoa về nhà chồng tức là lúc họ phải đảm đương lo toan công việc nội trợ. Lúc
đó mọi quyền quyết định trong gia đình đều thuộc về người chồng. Người vợ dù là
người nắm giữ, quyết định đồng tiền chồng giao cũng chỉ là sự quyết định giả
tạo. Bởi phần lớn việc người vợ quyết định cũng chỉ là chuyện tương cà mắm
muối. Những chuyện lớn hơn, quan trọng hơn đã có đức lang quân “lo giùm”.
Còn ngày nay
thì sao? Chuyện “một túp lều tranh, hai trái tim vàng” đã không còn phù hợp với
thời đại tiêu thụ như hiện nay, khi mà mọi thứ tiện nghi đều cần có tiền mới
mua được. Ngày nay, nữ giới phần lớn không còn quẩn quanh bên bếp núc. Họ đã
được tạo điều kiện để bước ra xã hội làm việc khẳng định mình. Hơn nữa, với
đồng lương hiện tại thì nếu chỉ có một người đàn ông đi làm việc Nhà nước rõ
ràng không đủ sức nuôi thêm một vợ hai con. Do vậy, đòi hỏi người phụ nữ cũng
phải làm việc ngoài xã hội, cũng phải biết kiếm tiền chăm lo cuộc sống gia đình
cùng với người chồng. Song, cũng từ đó cho thấy trách nhiệm trên vai người vợ
quá nặng nề. Họ cũng phải làm việc như nam giới nhưng còn phải gánh thêm trách
nhiệm làm vợ, làm mẹ. Buông công việc ở cơ quan ra (công việc mà nhiều khi cũng
khá nặng nề) họ còn hàng lô hàng lốc công việc khác đang chờ đợi ở nhà. Người
vợ còn phải biết quản lý tiền hợp lý để có thể chi tiêu đủ trong gia đình, bảo
đảm cuộc sống lâu dài.
Đáng buồn là có
một số người đàn ông lại lơi là trách nhiệm của mình, khi thấy đã có vợ tiếp
tay trong công việc kiếm sống. Nhiều ông chồng hàng tháng đưa một ít tiền cho
vợ rồi coi như hết trách nhiệm, không hề quan tâm đến việc chia sẻ với vợ. Một
số người còn cho mình cái quyền được tiêu phí tiền bạc không hề tính toán vợ
mình, con mình chưa bao giờ dám tiêu xài như thế. Mặt khác, trong thực tế hiện
nay, còn có trường hợp chỉ có người vợ làm ra tiền. Người chồng vì lý do nào đó
thất nghiệp, bị thương tật... phải ở nhà làm công việc nội trợ thay vợ. Trong
hoàn cảnh đó, không ít ông cũng bị vợ “ngược đãi” tước đi rất nhiều cái quyền.
Một số người đàn ông cảm thấy mình bị xúc phạm dẫn đến xung đột rồi đổ vỡ.
Ai là người
quyết định trong gia đình? Người chồng hay người vợ. Tất nhiên là chúng ta phải
khẳng định cả hai vợ chồng sẽ chung sức chung lòng quyết định. Thuận vợ thuận
chồng tát biển Đông cũng cạn mà. Tiền bạc rất quan trọng nhưng nó chưa là tất
cả. Đối với một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Không thể vì chuyện người này
kiếm ra tiền mà chi phối người kia. Ông bà ta xưa có dạy: “Của chồng công vợ”,
ngày nay cũng có thể “của vợ công chồng”.
An
Giang số 1129, ngày 22/5/1996, trang 6.
TÌNH TRẠNG LY
HÔN
Bích
Vân
Khi ký tên vào
giấy kết hôn, có lẽ chẳng mấy ai nghĩ đến chuyện phải ly hôn sau này. Lúc đó,
trước mắt của hầu hết các đôi vợ chồng toàn là những viễn cảnh tốt đẹp, không
ai nghĩ đến khó khăn, phức tạp... của đời sống gia đình mà họ sắp trải qua. Và
họ lại càng không nghĩ, sẽ có lúc cả hai đứng trước toà chỉ trích nhau hòng
biện minh cho sự thất bại của mình trong cuộc hôn nhân.
Nhìn lại công
tác giải quyết án xin ly hôn, có thể đúc kết những nguyên nhân chủ yếu nhất dẫn
đến hôn nhân tan vỡ. Đó là việc kết hôn của các đương sự qua sớm và quá vội vã
bước vào cuộc sống gia đình. Trong khi đó, họ chưa chuẩn bị đầy đủ những điều
kiện, kinh nghiệm và vật chất cần có cho cuộc hôn nhân, thậm chí không ít
trường hợp kết hôn khi kinh tế hoàn toàn phụ thuộc vào người khác. Do đó, khi
gặp những khó khăn, phức tạp khá đa dạng của cuộc sống chung, họ đã không giải
quyết được dẫn tới tình trạng khủng hoảng, mâu thuẫn tâm lý tình cảm đưa đến ly
hôn.
Hôn nhân tan vỡ
ngày nay còn do sự tác động của kinh tế thị trường, các quan niệm, tâm lý thực
dụng nảy sinh trường hợp hôn nhân vì tiền hơn là vì tình yêu. Vì vậy kinh tế sa
sút thì tất yếu tình cảm sẽ sứt mẻ, xung đột.
Các trường hợp
ly hôn còn do thiếu tôn trọng nhau trong quan hệ vợ chồng. Tư tưởng gia trưởng,
đánh đập ngược đãi hoặc sống buông thả, bê tha rượu chè vô trách nhiệm đã dẫn
đến nhiều trường hợp phải ly hôn.
Trong các
trường hợp này, phần lớn là do phía người chồng. Vì vậy, trong thời gian qua,
các đơn xin ly hôn do vợ đứng nguyên đơn thường nhiều gấp đôi so với đơn chồng.
Đơn cử trong những tháng đầu năm 1996, đơn vợ là 181, đơn chồng chỉ có 94.
Hiện nay, trong
cả nước nói chung và An Giang nói riêng thì cuộc sống gia đình còn có nhiều thế
hệ chung sống. Do đó, mâu thuẫn giữa vợ chồng và những thành viên khác của phía
gia đình chồng hoặc vợ, nhất là mâu thuẫn giữa nàng dâu với nhà chồng cũng dẫn
tới không ít trường hợp “tan đàn xẻ nghé”. Ngoài ra, ly hôn còn do ảnh hưởng
của lòng mê tín dị đoan, các quan niệm lạc hậu như: tuổi không hạp, xung khắc,
hôn nhân hiện tại không bền vững bằng hôn nhân lần 2 hoặc lần 3...
Đặc biệt, qua
các đơn về hôn nhân gia đình ở tỉnh ta cho thấy độ tuổi xin ly hôn từ 18 đến 30
tuổi chiếm đến 50,28%, và trên 50 tuổi xin ly hôn chiếm khoảng 5% (từ 1987 đến
nay). Điều này cho thấy, người ta có thể ly hôn ở bất cứ độ tuổi nào. Vì vậy,
việc xây dựng hạnh phúc gia đình là cả một quá trình dài từ trẻ cho đến già, và
sự cố gắng của một người thì chưa đủ đòi hỏi nỗ lực xây dựng hợp tác của cả hai
vợ chồng. Đồng thời, hôn nhân muốn hạnh phúc và vững bền, đòi hỏi mỗi người
phải biết quên cái “tôi” của bản thân đừng để những chuyện đau lòng xảy ra.
An
Giang số 1237, ngày 19/6/1996, trang 5.
NGHĨ VỀ BỐN CHỮ
“CÔNG, DUNG, NGÔN, HẠNH”
B.V.
Mỗi một thời
đại đều đề ra một chuẩn mực về vẻ đẹp lý tưởng của người phụ nữ. Ngày xưa, từ
thuở còn chế độ phong kiến, người phụ nữ được xem là đẹp phải đạt tiêu chuẩn mà
nó được đúc kết ngắn gọn trong bốn chữ “công, dung, ngôn, hạnh”. Ngày nay, khi
xã hội đã phát triển, con người trở nên hiện đại hơn thì cái chuẩn mực “công,
dung, ngôn, hạnh” của người phụ nữ có lỗi thời không?
Đi vào phân
tích, chúng ta thấy “công” theo quan niệm ngày xưa tức là tài khéo léo, đảm
đang, biết quán xuyến công việc nội trợ trong gia đình. Cụ thể được thể hiện ở
công việc may vá thêu thùa, nấu nướng, chăm lo nhà cửa tươm tất. Các yếu tố nữ
công gia chánh này rất được xem trọng vì nó là yếu tố làm nên hạnh phúc gia
đình, tạo điều kiện để gia đình êm ấm cho chồng tiến thân lập nghiệp.
Còn về chữ
“dung” - tức là nói đến nhan sắc của người phụ nữ. Đó là sự hài hoà của một
chính thể.
“Cổ tay em trắng như ngà
Con mắt em liếc như là dao cau
Miệng cười như thể hoa ngâu
Cái khăn đọi đầu như thể hoa sen”.
Nhan sắc không
thể hiện diện trên gương mặt mà còn thể hiện trên thân hình. Và, qua cái đẹp
đường nét người xưa còn đánh giá được cái đẹp của sự đức hạnh:
“Những người thắt đáy lưng ong
Vừa khéo chiều chồng vừa khéo nuôi con”.
Nhan sắc của
người phụ nữ bên cạnh cái yếu tố trời cho lại còn phải biết kết hợp với việc ăn
mặc, trang phục phù hợp với từng thời kỳ:
..."Năm thương cổ yếm đeo bùa
Sáu thương nón thượng quai thao dịu dàng”...
Người con gái
được xem là đẹp không chỉ giỏi nữ công gia chánh, có sắc đẹp mà còn phải có
giáo dục được thể hiện qua lời ăn tiếng nói. Đó là biểu hiện cho chữ “ngôn”.
Lời nói phải dịu dàng lễ độ, nó biểu hiện cho khí chất, nhân cách của người phụ
nữ:
“Chim khôn kêu tiếng rảnh rang
Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe”.
Bên cạnh các tiêu
chuẩn “công, dung, ngôn” thì cái đẹp của người phụ nữ ngày xưa không thể thiếu
yếu tố “hạnh”. Đó chính là đạo đức của người phụ nữ. Muốn được xem là đẹp thì
bản thân họ phải là con ngoan, dâu hiền, phải biết trung thực, nhân hậu, kính
trên nhường dưới... Song song đó, cái đẹp của người con gái còn là sự trong
trắng, bởi vậy cổ nhân mới có câu: “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”. Nếu phải chọn
giữa nhan sắc và đức hạnh thì người phương Đông sẽ chọn đức hạnh vì đó là nhân
tố cốt lõi của người phụ nữ.
Rõ ràng, bốn
chữ “công, dung, ngôn, hạnh” biểu thị sự tổng hoà giữa cái đẹp bên ngoài và cái
đẹp của phẩm chất bên trong. Người phụ nữ được xem là đẹp không chỉ có nhan sắc
mà phải giỏi việc nhà, có phẩm hạnh tốt. Cho nên mới nói, đến nay, cái chuẩn
mực về vẻ đẹp “công, dung, ngôn, hạnh” vẫn chưa lỗi thời, cần phải gạn lọc để
kế thừa những tinh hoa văn hoá tốt đẹp.
An
Giang số 1238, ngày 22/6/1996, trang 6.
CỬA ẢI ĐẦU TIÊN
Bích
Vân
Tỏ tình là một
câu nói cần thiết trong tình yêu. Nó đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong
quan hệ nam nữ. Bất cứ cô gái nào cũng đều thích được nghe lời tỏ tình chính từ
người mình yêu. Tuy nhiên, lời tỏ tình đôi khi lại khó thốt ra. Có một số người
vì không vượt qua được ngưỡng cửa “khó nói” này nên...
Trong cuộc đời
con người, mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, khó quên nhất. Cũng như thế, lời
tỏ tình đầu đời cũng không dễ dàng chút nào. Lúc đó, họ chưa có kinh nghiệm.
Hơn nữa, theo họ lời tỏ tình này mang một ý nghĩa khá thiêng liêng: lần đầu
tiên họ lên tiếng yêu thương một người “dưng khác họ” nào đó và mong muốn được
đáp lại tình yêu. Do đó lời tỏ tình lần đầu bao giờ cũng khó khăn. Trong khi
đó, những tình yêu không nghiêm túc thì lời tỏ tình được thốt ra dễ dàng. Nó đã
làm cho nhiều cô gái tưởng đâu mình được yêu, được thương nhưng rồi sau đó dằn
vặt đau khổ vì biết rằng anh ta đã nhiều lần thoải mái nói lời tỏ tình. Như thế
mới thấy rằng lời tỏ tình vô cùng quan trọng, nó làm cho người ta sung sướng,
có khi đau khổ và tham gia quyết định vào hạnh phúc của con người.
Để có được một
kinh nghiệm, một sự từng trải trong cuộc đời, con người nhiều khi phải trả bằng
một giá rất đắt. Thế nhưng, khi có được kinh nghiệm về bài học tỏ tình sau đó
ta cũng chẳng biết để làm gì nữa. Bởi vì cơ hội “ngàn năm có một” đã bị ta bỏ
lỡ và vô tình đánh mất một nửa của chính mình. Trên thực tế, không ít đôi lứa
yêu nhau nhưng lại không dám mở lời. Người đàn ông không mạnh dạn nói, còn
người phụ nữ lại ngần ngại vì sợ mang tiếng chủ động. Nhiều lần họ đã quyết tâm
sẽ nói với người ấy, nhưng khi gặp mặt cái quyết tâm ấy lại biến mất. Họ chọn
khung cảnh hữu tình trăng thanh gió mát để dễ bề mở lời nhưng không hiểu sao
lúc đó họ toàn nói những câu vu vơ vụng về. Để rồi sau đó ngậm ngùi xót xa.
Điều này đã được nhà thơ Lecmantôp (Nga) miêu tả rõ nét:
Họ yêu nhau nhưng không một kẻ.
Dám công khai nhận lấy điều này
Họ yêu nhau say đắm tự lâu rồi
Từng khát khao, từng nhớ nhung khắc
khoải.
Nhưng như kẻ thù, họ cứ xa nhau mãi
Lời đổi trao cứ nhạt nhẽo vu vơ
Rồi họ cha tay nhau, kiêu hãnh thẩn
thơ...
Yêu nhau tha
thiết nhưng lại không dám thổ lộ. Phải chăng họ là người nhút nhát, yếu mềm.
Xin thưa, trong số đó có người là người rất tự tin trong cuộc sống, có người đã
thành đạt, am hiểu kiến thức... Nhưng tình yêu lại là một lĩnh vực tình cảm
khác lạ, nó có thể làm người ta thay đổi tâm tình.
Nói như thế
không có nghĩa là ai cũng gặp khó khăn, ngại ngùng khi nói lên lời tỏ tình. Có
một số người vẫn tự tin đến với tình yêu của mình và đã được đáp lại chân
thành. Song lời tỏ tình luôn là cửa ải đầu tiên mà mỗi người khi bắt đầu yêu
đều tìm cách... leo qua.
An
Giang số 1252, ngày 10/8/1996, trang 6.
Khi đối mặt, người phụ nữ nói to với người đàn ông mà nàng
dửng dưng, nói khẽ khàng với người đàn ông mà nàng bắt đầu yêu và giữ im lặng
với người mà nàng yêu. ( Rochebrume)
Người đàn bà được tạo ra từ một cái xương sườn của Adam, nơi
gần cánh tay để được che chở và gần trái tim để được yêu thương.
(M. Henry)
-----------------------------------------------